Mấy người tay chân ở bên đưa tay bảo vệ bà ta sau lưng, ỷ có người bảo vệ, lúc này bà ta mới trấn định một chút.
Bà ta hừ lạnh một tiếng, liếc một chút liền nhận ra được, những bảo vệ bỗng nhiên lao ra là người của ai.
Mộ Nhã Triết có đội bảo vệ huấn luyện nghiêm chỉnh, những người này phần lớn đều là lính đánh thuê xuất sắc, trong đó có người nổi bật, là chiến sĩ từ trên chiến tuyến lui xuống, đều từ họng súng đi ra, trải qua chiến trường tàn khốc, có dũng có mưu, thậm chí có chút quân hàm, xuất thân anh kiệt.
Nhìn từ trên xuống dưới nhà họ Mộ, nói chung cũng chỉ có Mộ Nhã Triết được như vậy, có khả năng khống chế thực lực đáng sợ như vậy.
Mộ Thục Mẫn phỏng đoán, những người này hẳn là Mộ Nhã Triết phái tới bảo vệ Vân Thi Thi.
Lúc này bà ta giận không kìm được.
Thằng nhóc này, quả nhiên là bị ma quỷ ám ảnh.
Lúc trước bà ta hỏi anh muốn mấy bảo vệ, Mộ Nhã Triết đều chưa từng cho phép, bây giờ lại phái những người này tới bên người phụ nữ thấp hèn này, thực sự đáng giận!
Qua mấy phút, liền phân cao thấp.
Tuy người của Mộ Thục Mẫn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng cuối cùng không sánh bằng những chiến sĩ mũi đao liếm máu này, rất nhanh thua trận, mấy quyền đi xuống, bị đánh hoa rơi nước chảy, răng rơi đầy đất.
Mấy người này thậm chí còn xem như hạ thủ lưu tình, cũng không có làm thật.
Lúc này Mộ Thục Mẫn có chút không nhịn được rồi, sắc mặt tái nhợt, giận dữ kêu to: "Làm càn! Mấy người thật to gan! Biết tôi là ai không? Lại dám đụng đến người của tôi sao?!"
Bà ta lạnh lùng chất vấn, không một người để ý tới.
Mộ Thục Mẫn càng không chịu nổi, càng điên cuồng chửi mắng: "Điên rồi sao? Cả đám đều không có mắt! Kêu mấy người dừng tay, đều không nghe thấy sao?!"
Vừa dứt lời, một bảo vệ dưới tay bà ta coi trọng nhất bị đối phương đạp bay, ngã ở bên cạnh, bị một chân đá trúng xương sườn, đau đến lăn lộn.
Đối phương đều là người cao như ngựa, bình quân cao 1m88, lại thêm trên chân mang giày đế cứng, lực lớn như vậy, không chỉ mất mấy xương sườn.
Mộ Thục Mẫn không ngờ sẽ có biến như thế, cả kinh kêu to.
"Làm càn! Mấy người... Các người điên rồi sao? Mấy người... Mấy người điên rồi phải không?! Tôi là cô của Nhã Triết! Dừng tay cho tôi!"
Mộc Tịch đứng ở bên cạnh Vân Thi Thi cũng bị mấy câu của bà ta dọa sợ.
Thì ra người phụ nữ trước mặt, là người Nhà họ Mộ, khó trách diễu võ giương oai, tư thái cao cao tại thượng, còn là trưởng bối của Boss!
Cô không dám nói tiếp nữa.
Bời vì cô không có tư cách này.
Tốt xấu Vân Thi Thi có Mộ Nhã Triết để dựa, nhưng cô không có nhân vật lớn vậy trông nom, nào dám đắc tội nhân vật này, cũng đắc tội không nổi.
Ánh mắt một người áo đen sắc bén đâm về phía bà ta, trong mắt lóe lên hàn quang, vô cùng hung ác, giống như mãnh thú nhắm ngay con mồi, nhìn chằm chằm, khí thế doạ người.
Mộ Thục Mẫn bị dọa lui đến bên cạnh xe, bị khí thế đáng sợ từ trên người anh ta phát ra, hoảng sợ run lẩy bẩy.
Người kia trầm giọng lên tiếng: "Mộ Đổng, Tổng giám đốc Mộ đã phân phó chúng tôi, bất kể là ai, nhưng động đến một ngón tay của cô gái này, đều không cần phải đối đãi khách khí!"