“Cô - -!”
Lục Cảnh Điềm tức giận, như hổ rình mồi nhìn chăm chú cô một lúc lâu, đột nhiên giận quá thành cười, “Vân Thi Thi, chúng ta chờ xem! Cô cho là bây giờ, cô còn có thể giống như trước đây đường quan rộng mở sao? Ha ha!”
Nói xong, Lục Cảnh Điềm ngẩng cao đầu, bước trên giày cao gót tám cm rời đi!
Vân Thi Thi đứng ở cửa, gõ gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng của Quý Lâm vang lên, “Ai vậy?”
“Giám đốc Quý, là tôi.”
“Vào đi.”
Vân Thi Thi đẩy cửa đi vào, Quý Lâm thấy cô đến đây, ngẩng đầu, nghi hoặc nói, “Không phải cô ở bệnh viện chăm sóc cha cô sao? Sao lại tới công ty rồi?”
“Giám đốc Quý, chuyện của cha tôi, cực kỳ cảm ơn ông quan tâm! Nhưng…”
Vân Thi Thi đang nói thì dừng lại, lấy một phong bì thư đựng chi phiếu.
Đó là khi Quý Lâm và Tần Chu đến bệnh viện, hai người đưa cho.
Khoảng chừng sáu số.
“Số tiền này, tôi không thể nhận.”
Quý Lâm nhìn cô một cái, ánh mắt lại liếc nhìn phong bì thư, nhếch khóe môi lên, “Làm cái gì vậy?”
“Giám đốc quan tâm, lòng tôi hiểu rõ, nhưng nhiều tiền như vậy, tôi không thể nhận.”
Nói xong, cô đưa phong thư đến, mỉm cười nói, “Cảm ơn!”
Quý Lâm không đưa tay ra nhận.
“Cầm lấy.”
“…?”
“Đây là một chút tâm ý của tôi và Tần Chu.”
Một chút sao?
Đầu Vân Thi Thi đầy mây đen.
Cô chưa từng thấy người nào đi đến bệnh viện thăm người bệnh, đưa nhiều tiền bạc như vậy.
Đây cũng quá khoa trương một chút.
Quý Lâm nói, “Đừng thấy nhiều tiền, có một phần, là khoản tiền cô chụp quảng cáo, cô nên nhận được!”
“Khoản tiền chụp quảng cáo sao?”
“Lúc trước không phải cô quảng cáo dầu gội đấy sao?”
“Ừm…”
Quý Lâm lời ít mà ý nhiều, “Đây là khoản tiền đó.”
“…”
Lúc ấy quảng cáo không phải đã đưa mấy trăm vạn rồi sao?
Lấy đâu ra khoản tiền này vậy?
Vân Thi Thi nửa tin nửa ngờ.
“Cô đến tìm tôi, là vì việc này sao?”
“Ừm.”
Quý Lâm đột nhiên bỏ công việc xuống, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi, “Vết thương của cha cô thế nào rồi?”
“Bây giờ đang trong thời gian quan sát, dần dần khôi phục rồi.”
“Lần trước tôi nhìn thoáng qua, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, khuôn mặt này, hoàn toàn bị hủy dung rồi.”
Vân Thi Thi mím môi, gật gật đầu.
Quý Lâm quan tâm nói, “Bên phía cục cảnh sát có động tĩnh gì không? Bắt được phạm nhân chưa?”
Cô lắc đầu, “Bây giờ còn chưa có tin tức, bên phía cục cảnh sát nói bởi vì phạm nhân không để lại chứng cứ gì, lúc ấy lại muộn, không tìm được người làm chứng, cho nên… Điều tra cực kỳ khó khăn.”
“Chuyện này rất khó giải quyết.” Quý Lâm đột nhiên dò hỏi, “Có khả năng cha cô đắc tội người nào không, việc này, tôi thấy thế nào cũng giống như tới trả thù, nếu không, sẽ không ra tay độc ác như vậy.”
“Tôi cũng hoài nghi như vậy, nhưng mà ý của cha không nhiều, chỉ nói là ăn cướp.”
‘Vậy khi nào thì cô có thể trở về làm việc?”
“Chắc là tháng sau đi! Đợi tình trạng cha tôi ổn định hơn một chút, tôi sẽ quay lại làm.”
Lúc rời khỏi văn phòng Quý Lâm, Vân Thi Thi suy nghĩ thật kĩ những lời ông ta nói.
- - Thấy thế nào cũng giống như tới trả thù, nếu không, sẽ không ra tay độc ác như vậy.
Trả thù sao?
Cha chưa bao giờ đắc tội người nào, ngoại trừ khi phá sản, đắc tội với rất nhiều chủ nợ, nhưng mà nợ nần đã sớm trả hết rồi mà.