Tội đáng chết đến vạn lần!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhíu mày, nếu như lúc này Vân Thi Thi mà ngẩng đầu lên thì chắc chắn sẽ bị ánh mắt lạnh như băng của anh dọa sợ.
Chỉ có những người ở bên cạnh anh mới biết Mộ Nhã Triết thực sự nổi giận thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Vân Thi Thi dụi dụi mắt, cảm thấy khóe mắt nặng trĩu.
Mộ Nhã Triết cúi đầu hỏi: "Mệt sao?"
"Ừm." Cô gật gật đầu.
Anh nói: "Vậy em đi tắm rửa đi, được không? Thay quần áo sạch, sau đó ngủ một giấc."
Vân Thi Thi mấp máy môi, sau đó gật đầu.
Vì thế anh liền đứng dậy, ôm cô vào lòng, đi vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm lớn.
Trong bồn tắm lớn đã vặn đầy nước, anh đã sai người chuẩn bị từ trước, độ ấm của nước cũng được điều chỉnh thích hợp.
Vân Thi Thi ngâm người vào trong nước, cảm thấy hơi ấm nhanh chóng vây xung quanh người mình.
Mộ Nhã Triết vốn định giúp cô tắm, Vân Thi Thi lại cười nói: "Em... Để em tự tắm!"
"Em tự tắm sao?" Anh nhíu mày, lộ ra vẻ lo lắng.
Vân Thi Thi nhếch môi nói: "Tự em có thể tắm được!"
Mộ Nhã Triết gật gật đầu, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Chuyện đầu tiên anh làm sau khi ra khỏi phòng tắm chính là gọi điện thoại cho Mẫn Vũ.
Mẫn Vũ lập tức báo cáo với anh: "Ông chủ, Lý Lương Đống hiện đang ở trong bệnh viện, đã sai người tiếp cận ông ta rồi."
"Được! Xuống tay cẩn thận một chút."
"Còn nữa..."
Trong phòng khách sạn, Mẫn Vũ liếc mắt nhìn hai cha con họ Khổng đang ngồi trên ghế sô pha, nắm điện thoại thấp giọng báo cáo: "Ngài Khổng và cô Khổng của tập đoàn Khổng thị có việc muốn gặp anh, bây giờ đang chờ anh ở đây rồi!"
"Để bọn họ chờ ở đó đi, tôi còn có việc muốn hỏi bọn họ."
"Được, tôi sẽ chuyển lời."
Mộ Nhã Triết cúp điện thoại, khóe mày nhướng lên.
Khổng Khải Hiền, Khổng Tiểu Thiến? Hai người kia tới thật đúng lúc, trên tay anh còn một món nợ muốn tính sổ với hai người bọn họ đây.
Anh chậm rãi đi đến bên cửa sổ, lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, châm lửa lên, từ từ hít sâu.
Một ngụm khói theo cổ họng tràn vào phổi, khói vây dày đặc như thế nhưng dường như vẫn không giải tỏa được chút phiền muộn nào trong lòng anh.
Từ trước tới giờ, chưa từng có việc gì khiến anh nôn nóng bất an như vậy!
Thế mà lúc này anh lại không thể giữ cho bản thân bình tĩnh được.
Ít nhất, lúc đứng trước mặt cô, anh buộc phải giả bộ bình tĩnh, nếu không cô cũng sẽ căng thẳng, lo lắng.
Việc cần thiết nhất lúc này là phải trấn an cảm xúc của cô.
Đợi cô bình ổn hơn một chút, yên tâm ngủ một giấc, anh sẽ có thời gian từ từ tính sổ món nợ này!
Trong phòng tắm, Vân Thi Thi cầm lấy bông tắm, đổ một chút sữa tắm lên, bắt đầu cẩn thận lau chùi thân thể.
Nhưng khi cô nhìn thấy những vết máu tụ loang lổ khắp người thì lại cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Những vết bầm tím nổi bần bật giữa làn da trắng nõn, vô cùng bắt mắt.
Khi ánh mắt cô lướt qua những dấu vết kia, dường như nhìn thấy khuôn mặt tàn ác của Lý Lương Đống hiện lên ngay trước mắt.
Bẩn thỉu!!
Quá bẩn thỉu!!!
Vân Thi Thi nhíu chặt mày, vặn cho vòi hoa sen mạnh hơn nữa, bọt nước bắn đầy trên người cô, cố gắng lau chùi những dấu vết ông ta để lại trên người cô. Vân Thi Thi ôm chặt bả vai, chậm rãi mở to mắt, để mặc cho dòng nước chảy dọc theo lông mi.
Nhưng mà khi ánh mắt lại bắt gặp những dấu vết kia lần nữa, trong lòng cô đau nhói như thể bị ai đâm trúng.