Anh biết, đứa bé vừa mới sinh ra, còn chưa nảy nở!
Nhưng chỉ nhìn mặt đứa bé, sau này nảy nở, nhất định là rất được!
Giống Tiểu Dịch Thần, cũng giống Hữu Hữu.
Chỉ là đứa bé đột nhiên dừng khóc, anh có chút khẩn trương ngẩng đầu hỏi, “Sao đứa bé lại không khóc nữa vậy?”
Y tá lại cười nói, “Chúng tôi cũng gặp lần đầu! Vừa rồi lúc ở trong lòng chúng tôi, còn khóc rất lợi hại! Sao nằm trong lòng anh, liền ngừng khóc rồi!”
“Chắc là cha con tâm linh tương thông?”
“Anh yên tâm, chúng tôi đã kiểm tra rồi, bé cưng cực kỳ khỏe mạnh!”
Lúc này Mộ Nhã Triết mói bình tĩnh lại, bé cưng khỏe mạnh, tất nhiên là chuyện tốt!
Anh càng nhìn thiên sứ nhỏ trong lòng, càng cảm thấy hài lòng, khóe mắt mang theo nụ cười cưng chiều, vẻ mặt cũng có chút thả lỏng.
Anh cười, khóe miệng đứa bé cũng hơi cong lên, giống như đang cười.
Anh cảm thấy ngạc nhiên, vì thế ôm đứa bé đến trước mặt Vân Thi Thi, dịu dàng nói, “Vợ à, mau nhìn, Nguyệt Dao đang cười!”
Vân Thi Thi chạm vào tay vịn giường, hơi chống người ngồi dậy, cô đột nhiên cười yếu ớt, “Em không nhìn thấy…”
Mộ Nhã Triết nghe xong, trong lòng nhất thời có tư vị không đúng.
“Có thể sờ đứa bé không?”
Y tá nói, “Ừm, có thể nha.”
Vì thế, cô vươn tay mò mẫm, vậy mà đụng vào cái miệng hơi vểnh lên của đứa bé, ngạc nhiên nói, “Hả? Thật sự đang cười này!”
Mộ Nhã Triết lo lắng cô không có sức ngồi, vì thế ôm đứa bé để sát một chút, để cho cô và đứa bé gần nhau hơn.
Cảm xúc của Vân Thi Thi lập tức dâng lên cuồn cuộn!
Lúc trước biết được mình mang thai, cô có chút trở tay không kịp, cô cho rằng, có Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần hai kẻ dở hơi như vậy, đã đủ ầm ĩ rồi!
Nhưng mãi đến khi tận mắt nhìn thấy đứa bé này, trong lòng cô cực kỳ xúc động, khóe mắt đã ươn ướt, đột nhiên cảm nhận được, những thống khổ vừa rồi, cũng không phải không công!
Đứa bé có thể khỏe mạnh sinh ra, cô nhận những dày vò này, đều đáng giá!
“Thật đáng yêu nha!”
Bản năng của người mẹ kích thích đến mức tận cùng, cô đưa tay ra ôm đứa bé, Mộ Nhã Triết cẩn thận trông nom, lại phát hiện, tuy cô hết sạch sức lực, nhưng khi ôm đứa bé, vẫn vững vàng như cũ, đây chắc là sức lực bản năng của người mẹ đi!
“Nguyệt Dao à, rốt cuộc thì con cũng ra đời rồi! Cha và mẹ đợi con rất lâu đó!”
Vân Thi Thi nói xong, nhẹ nhàng hôn lên đầu lông mày của bé con.
Cô sờ đôi mắt đứa bé, vẫn chưa mở ra, nhắm mắt lại, đôi lông mi thật dài, rất đậm, còn hơi vểnh, điểm này cực kỳ giống cha bé cưng.
Trong lòng cô ấm áp, đứa bé đột nhiên hé miệng ra, ưm một tiếng, miệng nhỏ mấp máy, muốn mút thứ gì đó theo bản năng!
Y tá vui vẻ, “Đây là muốn bú sữa!”
Vân Thi Thi hỏi, “Bây giờ có thể ăn được chưa?”
“Đừng vội cho bé ăn! … Đứa bé thực ngoan, cũng không ầm ĩ, rất nhiều đứa bé vừa mới ra đời, khóc rất lợi hại!”
“Điểm này, nhất định là giống cha đi?”
Mặt Mộ Nhã Triết đỏ bừng quỷ dị, nhếch môi, nhưng mà thẹn thùng rồi!
“Đừng nói nữa, cha bé thẹn thùng rồi!”
Vân Thi Thi nghe thấy y tá nói anh thẹn thùng, cười nói, “Chồng à, anh lại làm cha rồi…!”