Tương Ngọc xấu hổ chỉ muốn khóc.
Tiểu Dịch Thần đột nhiên lạnh lùng nói, “Hữu Hữu, thôi đi! Vừa nhìn bà trẻ liền biết không có chuẩn bị tốt, bà trẻ rất nghèo, hai trăm cũng không lấy ra được!”
Sắc mặt Tương Ngọc lập tức đỏ bừng lên, giống như sắp nhỏ ra máu.
Đôi mi thanh tú của Hữu Hữu nhíu lại, cực kỳ bất mãn nói, “Bà trẻ không để tâm đến chúng ta, lì xì cũng không có chuẩn bị, thương tâm muốn chết!”
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu nhìn nhau, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, mà Vân Nghiệp Hậu, vừa dở khóc dở cười vừa cảm thấy vô cùng xấu hổ, người vợ này, đúng là làm ông mất mặt rất nhiều!
Ông nhìn không được, cảm thấy Tương Ngọc rất mất thể diện, còn để cho hai đứa bé chê cười, lập tức nói, “Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần, ông trẻ chuẩn bị cho hai đứa tiền lì xì rồi! Đến đây!”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nắm tay đi đến trước mặt Vân Nghiệp Hậu, lại thấy ông ngồi ở trên xe lăn, lấy hai bao lì xì từ trong túi vải, đây là Vân Nghiệp Hậu vụng trộm bỏ vào.
Từ khi đến thủ đô, tuy thân thể của ông tàn tật, nhưng ở quê nhà vẫn định kỳ trợ cấp ông, gửi vào tài khoản, hơn nữa ông không chịu ngồi yên, lúc Vân Nghiệp Trình đi làm, ông ở nhà làm thủ công, hoặc làm một số công việc đơn giản, cũng kiếm được chút ít tiền, hai bao lì xì, nhìn không hề dày, nhưng cũng là tâm ý của ông.
Năm mới mà, tiền lì xì phải có, dù ít hay nhiều, đều là việc đáng ăn mừng.
Vân Nghiệp Trình thấy, lập tức ngăn cản, “Nghiệp Hậu, thôi đi! Tiền trên người em không nhiều lắm, để lại mua chút đồ cho mình ăn! Hai đứa nhỏ biết tâm ý của em là được!”
“Ai nha! Anh, năm mới mà, hai bao lì xì cho đứa bé, ít hay nhiều đều là vui vẻ, cũng không có bao nhiêu tiền.”
Vân Nghiệp Hậu nói xong, cố ý kéo Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần qua, nhét vào trong tay mỗi người một cái, cười ha ha.
Hữu Hữu nhìn thoáng qua ngón tay thô ráp của Vân Nghiệp Hậu, có mấy ngón tay vẫn còn dính băng kéo cá nhân, nghĩ cũng không cần nghĩ, những số tiền này rốt cuộc có như thế nào!
Tiểu Dịch Thần có chút xấu hổ cầm lấy, Hữu Hữu híp mắt lại cười nói, “Vậy thì cảm ơn ông trẻ ạ! Chúc ông trẻ thân thể khỏe mạnh, năm mới vui vẻ!”
Nói xong, thuận theo tự nhiên cho vào trong túi quần.
Tiểu Dịch Thần thấy Hữu Hữu nhận, cũng nhận theo, cười nói chúc mừng năm mới.
Vân Nghiệp Hậu cho trước, Vân Nghiệp Trình tất nhiên cũng cho hai đứa bé mỗi người một cái hồng bao lớn.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần tranh nhau chúc phúc năm mới, nhận lấy lì xì.
Tiểu Dịch Thần đáng yêu nhất, lại còn mở bao lì xì của Vân Nghiệp Trình ra, vụng trộm nhìn chăm chú.
Hữu Hữu đi tới gần nhìn lén, Tiểu Dịch Thần lập tức che lại, cảnh giác nói, “Em làm gì thế?”
“Nhìn xem thôi mà! Lại không cướp của anh, quỷ hẹp hòi!”
Tiểu Dịch Thần cười như tên trộm, lập tức đưa tay muốn lấy lì xì của cậu, “Em cho anh xem trước!”
“Không cho!”
Hai đứa bé ầm ĩ lên.
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu cười ha ha, lập tức nói ra cùng lúc, “Hai đứa bé ngu ngốc này, cho hai đứa lì xì như nhau mà!”
Không khí dần dần ấm áp hơn.
Trận xấu hổ này, cuối cùng mới hóa giải.
Chỉ ‘Ra oai phủ đầu’ như vậy, Tương Ngọc cũng coi như thu liễm, ngồi ở trước bàn, kiên trì làm bộ như không có việc gì cắn hạt dưa, cuối cùng cũng biết an phận một chút!
Hữu Hữu không chịu ngồi yên một lát, đi vào trong phòng bếp, cùng Vân Thi Thi chuẩn bị cơm đoàn viên.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.