Anh bỗng nhiên cảm thấy, dù làm thế nào không thể bù lại khoảng trống bảy năm này.
Hữu Hữu mới bảy tuổi, rõ ràng nên một tuổi thơ tốt đẹp không lo nghĩ, lại vì thiếu tình thương của cha, mà phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy!
Anh không dám tưởng tượng, một đứa bé đối mặt những lời châm chọc khiêu khích thế này, có cảm giác đau lòng ra sao!
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Hữu Hữu, ngón tay thon dài xẹt qua da thịt vô cùng mịn màng của cậu, lập tức trầm giọng nói: "Cha xin lỗi, cha để con chịu ấm ức nhiều năm như vậy, đều là cha không tốt!"
Hữu Hữu giật mình, ngây ngẩn cả người.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, Mộ Nhã Triết luôn luôn không giỏi nói chuyện, lại nói ra những lời ấm áp như vậy với cậu.
Trong cảm nhận của cậu, Mộ Nhã Triết luôn có hình tượng lạnh lùng uy nghiêm, giống như, không biết nói những lời kiểu như vậy.
Nhưng mà Hữu Hữu bị những lời nói phát ra từ tim gan này của Mộ Nhã Triết làm cảm động rồi.
Cậu cảm nhận được, mỗi một chữ của Mộ Nhã Triết, đều vô cùng thật lòng.
Thế cho nên, lúc này, cậu quên phản ứng, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn anh, giống như không thể tin được.
Đau lòng trong mắt Mộ Nhã Triết, không thể nào là giả.
Hữu Hữu đều thấy trong mắt.
Cha đang đau lòng cho cậu...
Cảm giác như vậy, đúng là rất ấm áp, cả lồng ngực cũng ấm nóng lên!
Cậu cũng không biết nên vui hay buồn, vui vì, cha thật lòng thương cậu, cảm giác như vậy, khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, thật tốt!
Buồn vì, tinh thần chán nản trên mặt Mộ Nhã Triế, lại khiến cậu đau lòng.
Bắt đầu đau lòng.
Mộ Nhã Triết lại không biết trong cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ cái gì, mắt đẹp hơi hơi cong lên, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Nghe này, về sau, có cha ở đây, ai cũng không dám khi dễ con."
Hữu Hữu nghe xong, chỉ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra tươi cười khó có thể che dấu.
Mộ Nhã Triết ngẩn ra.
"Con cười cái gì?"
Hữu Hữu ngừng mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn anh, môi mấp máy, thật là đáng quý mà mở rộng tấm lòng với anh.
"Cha ơi, cha biết không? Hôm nay cha có thể tới, con rất vui vẻ."
Một câu này, khiến Mộ Nhã Triết ngạc nhiên.
"Ừ?"
Cả người Hữu Hữu hơi hơi dựa sát vào ngực anh thêm mấy phần, ghé vào ngực của anh, ở góc độ mà anh không nhìn thấy, mềm mại nơi đáy mắt cơ hồ tràn ra ngoài.
Được cậu chủ động ôm ấp, khiến Mộ Nhã Triết thấy không quen, thân mình hơi hơi cứng ngắc.
Hữu Hữu chủ động ôm anh.
Trước kia thì không.
Trong lòng anh, lại có vài phần tung tăng!
Con anh, chủ động ôm anh rồi!
Đây đại khái là phần thưởng cao nhất mà Hữu Hữu dành cho anh!
Sửng sốt một lúc lâu qua, anh mới phản ứng lại, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nhóc con trong lòng, ôm cậu thật chặt!
Cái ôm chủ động này, thật là đáng quý!
"Cha, cha biết không? Lúc, con mong cha tới, chứ không phải mẹ."
"Ừ, cha hứa với con, sau này họp phụ huynh của con, cha nhất định sẽ tới."
Lời hứa của anh, trang trọng như đang thề trong hôn lễ, vẻ mặt trang nghiêm.
Lần này, chọc Hữu Hữu vui vẻ muốn nổ tung!
"Cha à, cha nghiêm túc như vậy, thật là đáng yêu!"
Mộ Nhã Triết, "..."
"Thật ra, lúc trước con sống nương tựa với mẹ, luôn bị người ta coi thường, con cũng không thấy ấm ức, con chỉ thấy không cam lòng thôi!"
"Ừ?"
Con đang bày tỏ nỗi lòng với anh, đương nhiên anh phải nghiêm túc lắng nghe.