"Này, cái người mới tới kia! Này này, đang gọi cô đấy!"
"Này này! Cái người mới tới kia!"
Cô vừa nhắm mắt lại, xung quanh lại truyền đến tiếng ồn ầm ĩ, có người đẩy vai Vân Thi Thi.
Cô không đổi sắc mặt ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng nói, mấy người phụ nữ ngồi xuống quanh người cô.
"Này! Cô tên là gì thế? Phạm phải tội gì hả?"
Vân Thi Thi nhíu mày, vẫn không trả lời.
""Này! Tôi đang hỏi cô đó! Sao không chịu nói tiếng nào hả?"
""Một cô gái xinh đẹp như thế này, là từ đâu tới hả?"
Vân Thi Thi mấp máy khóe môi, vẫn không mở miệng.
Mấy nữ phạm nhân lại cảm thấy không thú vị, liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Vân Thi Thi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
"Thật không ngờ cô nàng này lại còn giả bộ thanh cao như vậy đấy!"
""Tôi thấy tám phần chính là loại đàn bà đó rồi... Ha ha, chắc mấy người cũng không biết..."
"Này, rốt cuộc là cô gây ra chuyện gì hả? Có phải là cô cũng bị mấy cảnh sát tuần tra kia bắt vào đây không?"
Vân Thi Thi không kiên nhẫn mà nói: "Tôi đã giết người, tự thú."
Trong phòng giam nhất thời lặng như tờ.
Lúc đầu mọi người còn không tin, nhưng nhìn thấy bàn tay dính máu còn chưa lau sạch của cô thì vài người bắt đầu tỏ ra sợ hãi từ tận đáy lòng, vội vàng tránh xa.
Tiếng bàn tán xì xào vang lên.
""Tội phạm giết người đấy..."
""Nhìn còn trẻ tuổi như vậy, bề ngoài lại xinh đẹp, thật không ngờ lòng dạ lại ác độc đến thế..."
Vân Thi Thi cũng chẳng có tâm tình nghe bọn họ bàn tán, vẻ mặt tĩnh lặng ngước nhìn trần nhà xi măng xám xịt.
Cảm giác buồn ngủ lại ập đến, mặc kệ mấy người kia nói linh tinh, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Nơi này không thoải mái chút nào, phía sau lưng vô cùng đau nhức, đặc biệt là bả vai dường như bị tê rần không còn cảm giác.
Cô tỉnh lại là bởi tiếng gọi to của viên cảnh sát và tiếng gõ đinh đinh đang đang vào phòng giam.
Khó nhọc ở mắt ra, cô mơ mơ màng màng nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đứng trước cửa, mang theo một chuỗi chìa khóa dài gõ vào song sắt, từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng nói: "Này, dậy đi!"
Vân Thi Thi chậm rãi ngồi dậy, yếu ớt ngẩng đầu lên, nhíu mày: "Sao thế, có chuyện gì sao?"
Viên cảnh sát mở cửa sắt ra, ngáp một cái, tựa vào cửa phất phất tay, không kiên nhẫn mà nói: "Ra ngoài, đi theo chúng tôi!"
Không hiểu mệnh lệnh của anh ta có ý gì, trong lòng Vân Thi Thi không tránh khỏi bất an, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi theo phía sau họ.
Cô nghi hoặc đặt câu hỏi: "Các người muốn đưa tôi đi đâu?"
"Cứ đi theo chúng tôi là được, bớt nói mấy lời vô nghĩa đi!"
Hai viên cảnh sát đều tỏ thái độ rất lạnh lùng, nghĩ ra cũng phải, đang ngủ ngon lành lại bị gọi dậy, nhận lệnh đưa cô gái này đến văn phòng cục trưởng, bọn họ còn chưa tỉnh ngủ, đương nhiên tâm tình không tốt nổi!
Chuyện xảy ra sau đó quả thực là ngoài sức tưởng tượng.
Chờ đợi cô không phải là án phạt mà là tự do.
Có người nộp một số tiền lớn để bảo lãnh cô.
Nhưng người này đưa đến số tiền lớn như vậy, cục trưởng cũng không dám nhận, chỉ riêng cái tên kia cũng đã đủ khiến ông ta không dám làm gì rồi. Trong lòng ông ta lại tự nhủ, cho dù phải đắc tội Lý Lương Đống thì ông ta cũng phải thả Vân Thi Thi ra.
Ông ta thật sự không thể chọc vào người kia.
Bóng đêm yên tĩnh, đèn neon hắt xuống luồng sáng ảm đạm.