Mọi người ‘Bừng tỉnh đại ngộ’.
…
“Mọi chuyện là như vậy, đây đều là những chuyện chính tai tôi nghe thấy.” Mộc Tịch nói.
Vân Thi Thi nhíu mày, trên mặt hiện lên hoảng sợ.
“Tôi chủ động quyến rũ Cao Nam! Biên kịch không tệ! Không làm biên kịch quả thật quá đáng tiếc rồi!”
Cô đột nhiên cảm thấy đây là truyện cười hay nhất cô được nghe, “Sao có thể? Cao Nam là một tên cặn bã, cho dù mắt tôi bị mù, cũng không tới lượt anh ta đâu! Huống hồ luận về tài nguyên, Cao Nam có thể cho tôi, Tần Chu cũng có thể tranh cho tôi được, tôi không đê tiện như vậy!”
“Nhưng mà Kỷ Nhan nói như vậy, còn nói như thật ấy! Tôi nghe xong thấy khó thở, phản bác vài câu, lại bị một đám nói lại! Sau đó tôi cũng chẳng muốn cãi nữa! Thi Thi, cô đừng nhìn bình thường bọn họ tốt với cô như vậy, thì thật sự là người tốt! Cô gia nhập giới giải trí, tài nguyên tốt như vậy, người ta chắc chắn có thành kiến, mặt ngoài đối với cô hòa bình, nhưng sâu bên trong lại ngầm suy đoán cô có bao nhiêu kim chủ nâng đỡ!”
Mộc Tịch nói xong, lại dừng một chút, “Tôi biết cô căn bản không có khả năng làm loại chuyện này! Kỷ Nhan nói khoa trương như vậy, vậy mà còn có người tin! Cô chủ động quyến rũ Cao Nam sao? Vậy tổng giám đốc Mộ là cái gì, Tinh Trạch là cái gì? Hai người bọn họ ai mà đứng ra, không phải hoàn toàn nghiền nát Cao Nam đó sao! Nhưng mà thôi đi, người ta đều tin tưởng, nghe xong vài câu châm ngòi thổi gió, liền thật sự tin!”
“Dựa vào cái gì?”
Vân Thi Thi tức giận nói, “Đây là phỉ báng!”
“Thi Thi, đây là giới giải trí! Bỏ đá xuống giếng không thiếu.”
Mộc Tịch lại nói, “Hơn nữa cô gia nhập giới giải trí, nhận được liên tiếp kịch bản bỏng tay, thậm chí tài nguyên cao đều nghiền bẹp tất cả Tiểu Hoa Đán, thậm chí Lâm Chi đều bị cô đè chặt. Người ta chắc chắn đỏ mắt với cô, ghen tị cô, cho nên tự suy đoán về cô, vụng trộm nói xấu cô.”
“Tôi vốn cũng không thân thiết với bọn họ lắm, mọi việc đều một vừa hai phải, đối với bọn họ đều tốt bụng, tôi cho rằng, cứ ở chung như vậy, không tích góp nhân phẩm, cũng sẽ không gây ra thù oán gì.”
“Cô nghĩ quá ngây thơ rồi!”
“Hoa Cẩm đâu?”
Vân Thi Thi đột nhiên hỏi, “Hôm qua anh ấy cũng ở hiện trường, thấy được cảnh giữa tôi và Cao Nam, lời tôi nói bọn họ sẽ nghĩ là tôi nói dối, như vậy lời Hoa Cẩm nói thì sao, chẳng lẽ cũng không tin à?”
“Không phải Hoa Cẩm bị thương sao?” Mộc Tịch nói, “Bởi vị bị thương ở mặt, đạo diễn để anh ấy về nhà dưỡng thương rồi. Dù sao trên mặt anh ấy bị thương, chậm trễ quay phim, bảo anh ấy nghỉ ngơi rồi.”
“A…”
Hóa ra là xin phép rồi!
Đổi lại là Hoa Cẩm, tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ bịa chuyện về cô như vậy!
Vân Thi Thi nghĩ đến đây, lại cảm thấy tức giận.
Mộc Tịch nhận lấy phấn lót trong tay cô, thở dài nói, “Quay phim trước rồi nói! Tôi nghe xong cũng tức giận, nhưng dù sao cũng không thể để mình bị ảnh hưởng.”
Lúc trước cô ấy học một chút về trang điểm, kỹ thuật cũng không tệ.
Vân Thi Thi bình tĩnh, hít một hơi khí lạnh, chậm rãi nhếch môi lên, “Nếu những lời này thật sự từ miệng Cao Nam nói ra, tôi trái lại có chút bất ngờ, tuy Cao Nam luôn làm việc xấu, nhưng từ trước đến nay anh ta thẳng thắn vô tư, sẽ không làm ra chuyện buồn cười như vậy.”
“Trước đây cô quen biết anh ta sao?”
Mộc Tịch có chút bất ngờ.
Cô ấy còn tưởng rằng ngày hôm qua là lần đầu tiên cô gặp mặt Cao Nam.