Hoàng Lệ Lệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, che mặt, không biết làm sao.
Biểu cảm trên mặt Vân Thi Thi rất bình tĩnh, trong lòng đã thấy anh ta đáng thương.
"Anh đừng quỳ trước mặt tôi, tôi không hận anh."
"Thật sao?!" Anh ta ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ.
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Người làm sai cũng không phải anh ta, bụng dạ cô không hẹp hòi như thế, vì mấy câu nói kia, thì ép người ta vào đường chết!
Làm việc để lại đường ra, ứng xử để đường lui
Cô rất tin tưởng câu nói này.
Nếu, đây là trừng phạt, thì như thế cũng đủ rồi.
Nên dừng ở đây thôi!
"Vậy cô... Vậy cô bằng lòng giúp nhà họ Đỗ phải không?" Hai mắt Đỗ Gia Ngạn đẫm sương mù.
"Tôi sẽ thử!"
"Ý của cô là, có phải đã tha thứ cho tôi hay không!" Vẻ mặt Đỗ Gia Ngạn hết sức chân thành, cứ giải thích mãi, "Vân Thi Thi, tôi thật sự đã biết sai rồi, cầu xin cô tha thứ tôi, có được không?"
"Được rồi, anh nên đứng lên nhanh đi..." Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói.
Lúc này Đỗ Gia Ngạn mới dám đứng dậy, vẻ mặt cuối cùng đã thoải mái hơn.
Hoàng Lệ Lệ thấy Vân Thi Thi đồng ý bỏ qua, cũng thoải mái một chút.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi lại nói: "Hoàng Lệ Lệ, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tha thứ cho anh ta, cũng không nói tha thứ cho cô."
Bởi vì có những lỗi lầm, cả đời cũng không có cách nào tha thứ!
Cô như vậy vừa nói, Hoàng Lệ Lệ chợt ngẩn ra, đang muốn nói gì đó, Vân Thi Thi đã đứng dậy: "Được rồi, việc này tôi sẽ nghĩ cách, hai người đi đi."
Nói xong, thì đi khỏi.
Để lại Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn còn đang ngẩn ngơ.
"Gia Ngạn, cô ta nói vậy là có ý gì?"
Đỗ Gia Ngạn xoa xoa nước mắt, nhìn thoáng qua cô ta, hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy nói cái gì, trong lòng cô còn không rõ hả!?"
...
Lúc Vân Thi Thi về đến nhà, trời còn chưa tối hẳn.
Đẩy cửa phòng sách ra, Vân Thiên Hữu đang dạy Tiểu Dịch Thần làm bài tập.
Đã nhiều ngày nay, Tiểu Dịch Thần vẫn ở lại đâu, bám lấy Hữu Hữu.
Tuy ngoài miệng Hữu Hữu tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cũng không ghét bỏ như trước, hai đứa bé ở cùng nhau, trong nhà cũng sức sống hơn, ít nhất không trống vắng như trước nữa.
Chỉ thấy trước bàn học, sách bài tập đặt trước mặt Tiểu Dịch Thần, tay cậu nắm chặt bút, dáng vẻ thù hận sâu nặng.
Hữu Hữu ôm cánh tay đứng kế bên, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, thường thường đập cuộn báo chí vào đầu cậu: "Thật ngốc! Bài dễ như vậy cũng không làm được!"
"Hu..." Tiểu Dịch Thần ấm ức nháy mắt, giống như sắp khóc.
Vân Thi Thi thở dài một tiếng.
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, Vân Thi Thi đang ngồi trên bàn đu dây ở vườn hoa sau nhà, nhẹ nhàng đung đưa, nhìn từ xa, cô ngồi giữa những khóm hoa hồng, đẹp như một bức tranh.
Anh bước qua, ôm lấy cô từ phía sau.
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh, cười nói: "Anh về rồi?"
"Ừ!"
Mộ Nhã Triết đặt nụ hôn lên trán của cô: "Em về lúc nào?"
"Hơn ba giờ, hôm nay xong việc sớm."
"Đúng rồi!" Cô hì hì cười, "Cảm ơn xe phòng anh tặng em, em rất thích!"
Mộ Nhã Triết nhếch môi, lại không tỏ thái độ, chỉ là nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, dây thừng của bàn đu phát ra tiếng động nhẹ nhàng, hơi hơi đong đưa.
"Mộ Nhã Triết..." Bỗng nhiên cô giật giật môi, mở miệng.
"Ừ?"
"Hôm nay Đỗ Gia Ngạn tìm em." Vân Thi Thi chậm rãi nói.
Anh hơi hơi nhíu mày: "Anh ta tìm em?"