Có chỗ chỉ trầy nhẹ, có chỗ thì rách thành một đường dài, rỉ máu.
Nhất là ở khuỷu tay có một vết thương rất sâu, Vân Thiên Hữu thấm thuốc vào bông, cẩn thận bôi lên, nước mắt kìm không được chảy dài, tí tách rơi trên tay cô.
Thật đau lòng...
Tại sao lại đối xử với mẹ như vậy?!
Đau lòng tới nỗi hít thở không thông.
Cậu tình nguyện chịu thay cho mẹ những vết thương này.
Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng từng tí một gỡ rối từng sợi tóc, nhỡ tay chải hơi mạnh đã làm rụng ra vài sợi.
"A..."
Tiểu Dịch Thần sợ hãi.
Con mắt lại hơi đỏ lên.
Ngay cả tóc cũng rụng ra dễ dàng như vậy, "cuộc chiến" vừa nãy chắc chắn diễn ra rất thảm!?
Thật quá đáng! Dựa vào cái gì mà có thể bắt nạt mẹ của cậu!
Tiểu Dịch Thần nghiến răng, đáy lòng nổi lên vô số oán hận không thể giải tỏa, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng tức giận.
Hữu Hữu cẩn thận lau rửa vết thương, nâng lên khuôn mặt của cô, thấy khóe môi chảy dài một vệt máu, cảm thấy chua sót.
"Hữu Hữu thổi thổi, mẹ ngốc không đau!"
Hữu Hữu phù phù vài cái nhẹ nhàng, miệng nhỏ ấm áp hơi chạm nhẹ lên vết thương, giống như nhờ nó mà giảm bớt đau đớn cho cô.
Vân Thi Thi ôm hai nhóc vào lòng, một bụng ấm ức dịu hẳn xuống, nước mắt dưng dưng, quật cường không chịu rơi.
"Mẹ ngốc à, Hữu Hữu bảo vệ người, sẽ không để cho kẻ xấu bắt nạt mẹ!"
Hữu Hữu đau lòng nghẹn ngào nói: "Là Hữu Hữu không tốt, Hữu Hữu không nên rời mẹ nửa bước! Mẹ bị thương, tim Hữu Hữu đau quá..."
"Hữu Hữu..." Thanh âm của Vân Thi Thi hơi ngập ngừng, khàn giọng nói.
Hữu Hữu ôm chặt lấy cô: "Mẹ ngốc tủi thân thì mẹ hãy khóc đi. Không cần phải sợ, có Hữu Hữu ở đây rồi."
Vân Thi Thi cắn chặt môi, nhưng vẫn không chịu bộc lộ sự yếu đuối trước mặt hai bé!
Hữu Hữu ôm lấy Vân Thi Thi, ánh mắt lạnh lùng băng hàn!
Dám bắt nạt mẹ ngốc của cậu, chết tiệt!
Tội lớn tày trời!
...
Lúc này, Tống Ân Nhã được Tống Vân Tích đưa vào bệnh viện, nắn lại khớp tay, lúc về nhà, Tống Ân Nhã làm bộ oan ức nhào vào lòng Giang Khởi Mộng, tủi thân gào khóc.
Chạng vạng tối, Giang Khởi Mộng gọi một cuộc điện thoại, "bẩm báo tội trạng" của Vân Thi Thi cho Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết nhận được điện thoại trong lúc đang trên đường chạy xe về nhà, Giang Khởi Mộng không chút nể tình, lớn tiếng trách mắng: "Nhã Triết, nghe Ân Nhã nói, người phụ nữ mà cậu lén bao nuôi ở bên ngoài, gọi là Vân Thi Thi đúng không? Người phụ nữ này thật sự không coi ai ra gì cả! Từ nhỏ đến lớn chị đâu có dám để con bé chịu chút tổn thương gì, nhưng đằng này thì?! Cái người tên là Vân Thi Thi kia, thật giỏi quá đi, thế mà dám làm trật khớp tay của Ân Nhã! Cậu nói xem, chuyện này tính thế nào?"
"Có ý gì? Tôi nghe không hiểu!" Mộ Nhã Triết bị mấy câu chất vấn không đầu không đuôi của bà ta làm cho phiền loạn.
"Cậu hỏi chị là có ý gì sao? Sao không trở về tự mình hỏi cái người đê tiện kia xem?" Giang Khởi Mộng lại luôn miệng chê trách.
Hiếm khi sắc mặt Mộ Nhã Triết sa sầm, vẻ mặt âm trầm ngồi trong xe, đôi mắt băng hàn.