Cố Tinh Trạch ngẩn người, khóe môi cong lên.
Lúc trước anh cũng có nhìn thấy quá đứa nhỏ này, dung mạo rất giống cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ kia.
Anh đoán rằng, đứa nhỏ này là anh em song sinh với đứa con nhà họ Mộ, đều là con trai của Vân Thi Thi.
Quả thực là một tiểu quỷ lanh lợi.
Cố Tinh Trạch phục hồi tinh thần, nét mặt tươi cười: “Bạn nhỏ thật đáng yêu, tên cháu là gì?”
“Vân Thiên Hữu!” Cậu bé như một ông cụ non mà chắp tay sau lưng, ngay sau đó biểu tình khẩn trương mà nhìn thoáng qua Vân Thi Thi trong lòng ngực anh, khó hiểu hỏi, “Mẹ cháu làm sao vậy?”
“Cô ấy uống rượu!”
Vân Thiên Hữu khóe môi hung hăng giật giật, trong lòng nổi giận.
Lại uống rượu!
Mẹ thật ngốc, rõ ràng tửu lượng không được tốt, còn muốn cậy mạnh uống rượu?
Cố Tinh Trạch ôm Vân Thi Thi vào phòng ngủ, lúc ra khỏi phòng, Vân Thiên Hữu lại không biết từ lúc nào cầm một quyển sổ ký tên đứng ở phía sau anh, trên mặt mỉm cười ngoan ngoãn mà thanh tao, tựa như một vị quan nhỏ đáng yêu.
“Chú Tinh Trạch, chú có thể ký tên cho cháu hay không? Hắc hắc, cháu là một fan hâm mộ đích thực của chú Tinh Trạch đó nha!”
Cố Tinh Trạch chậm rãi ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng mà véo đầu mũi cậu bé, trêu đùa nói: “Là một fan hâm mộ đích thực của chú sao? Thế cháu có biết bài hát nào của chú không?”
“…… Biết chứ, nhưng Hữu Hữu hát không giỏi, thật sự hát rất chán!” Vân Thiên Hữu bộ dáng có chút xấu hổ, không khỏi khiến anh bật cười.
“Cậu bé đáng yêu, tốt lắm, chú sẽ ký tên cho cháu!”
Cố Tinh Trạch nghe vậy cười rất tươi, liền cầm lấy cái bút từ trên tay cậu bé, ký cho cậu bé thật cẩn thận.
“Cám ơn chú Tinh Trạch!”
Đôi mắt sáng của Vân Thiên Hữu lúng liếng, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Chú Tinh Trạch, có phải hiện tại chú đang đóng phim cùng mẹ cháu đúng không?”
“Đúng rồi, hiện tại chú cùng mẹ cháu đang cùng hợp tác.”
“Mẹ cháu tốt bụng quá, chú Tinh Trạch nhất định phải chiếu cố mẹ cháu nhiều hơn nhé! Nếu mẹ ở đoàn phim bị khi dễ, Hữu Hữu sẽ buồn lắm!” Cậu nhóc tội nghiệp mà ôm lấy ngực, vẻ mặt lo lắng.
Cố Tinh Trạch trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Cậu nhóc này, thật không giống người thường chút nào!
Những đứa trẻ tầm tuổi này, vẫn còn rất non nớt, thậm chí nói chuyện không lưu loát.
Đứa nhỏ này lại xuất chúng hơn người, mặt mày sáng láng lanh lợi, lời nói vừa đáng yêu vừa khéo léo khiến người ta vui lòng, càng đáng quý chính là, cậu nhóc rất biết lo lắng cho Vân Thi Thi.
Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Cố Tinh Trạch gật gật đầu nói: “Hữu Hữu yên tâm, chú chắc chắn sẽ quan tâm mẹ cháu, sẽ không để bất luận kẻ nào làm khó cô ấy!”
“Thật vậy ư?”
“Thật chứ!”
“Một lời đã định nhé!” Vân Thiên Hữu vươn ngón út, Cố Tinh Trạch lập tức ôm lấy ngón tay cậu bé, ngoéo tay hứa hẹn.
“Một lời đã định!”
“Hôm nay sao mẹ lại uống say như vậy?” Vân Thiên Hữu lại nói bóng nói gió hỏi.
Cố Tinh Trạch vẻ mặt áy náy nói: “À, bởi vì mọi người cùng nhau liên hoan nên về hơi muộn một chút.”
Thì ra là vậy, Vân Thiên Hữu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra là liên hoan, khó trách lại về muộn như vậy, di động cũng tắt máy, điện thoại không liên lạc được, làm cậu nhóc lo lắng gần chết.
Cố Tinh Trạch đi rồi, Vân Thiên Hữu lập tức chạy đến buồng vệ sinh, lấy khăn lông, khi bước vào phòng ngủ, lại thấy Vân Thi Thi trợn tròn mắt ngồi ở trên giường, kinh ngạc một chút: “Mẹ…… Mẹ không say ư!?”