Buổi tối, Vân Thi Thi gối đầu lên cánh tay anh, thiu thiu buồn ngủ.
Anh lại không hết hứng thú, bàn tay to nhẹ nhàng sờ lên cái bụng phình lên vì no của cô, thỉnh thoảng khảy khảy một cái.
Có vẻ như co giãn rất tốt.
Không tệ, sờ lên rất có cảm giác.
Ăn uống no nê, đương nhiên là một chuyện tốt của đời người.
Dĩ nhiên, kết cục của việc tham ăn chẳng phải là tốt đẹp gì! Ngày hôm sau, Vân Thi Thi được Tần Chu đưa đến buổi trình diễn đặc biệt của Louis Vuitton, lúc thử lễ phục lại đau lòng phát hiện ra khóa kéo chỉ mới kéo được đến eo thì đã bị mắc kẹt.
Stylist còn có chút hoài nghi, hôm qua lúc cô ấy trang điểm cho Vân Thi Thi, bộ lễ phục phong cách thủy mặc mà Vân Thi Thi mặc hình như có phần eo còn bó chặt hơn cả bộ lễ phục này cơ mà!
Tại sao mới chỉ qua một buổi tối mà mặc bộ lễ phục này lại có thể bị kẹt ở eo???
Thật là không khoa học!
Rõ ràng vòng eo của Thi Thi rất thon gọn.
Cô cố gắng lần nữa, ra sức kéo khóa kéo lên trên.
Nhưng cho dù cố như thế nào thì khóa kéo cũng không nhúc nhích.
Lúc này ngay cả mấy stylist cũng không dám làm liều, đây là bộ lễ phục cực kỳ đắt tiền, nếu lỡ như dùng sức quá mạnh mà gây ra sơ suất gì, làm hỏng bộ lễ phục có giá trị lên đến bảy con số này thì bọn họ làm sao đền nổi!
Vân Thi Thi đứng trước gương, chỉ nghe stylist nhỏ giọng lầm bầm một câu: "... Kéo không lên được nữa!"
"Không kéo lên được nữa thật sao?"
Vân Thi Thi nhíu mày, lúc nhận ra khóa kéo thật sự bị mắc kẹt ở eo thì vô cùng chán nản.
Tần Chu đứng ở bên ngoài phòng thử quần áo nghe được, căng thẳng hỏi thăm: "Làm sao thế? Cái gì bị mắc kẹt?"
Trên mặt Vân Thi Thi càng có vẻ lúng túng.
Á... Chẳng lẽ là vì hôm qua cô ăn tối nhiều quá sao?
Không phải chứ?
Từ bữa tối hôm qua đến giờ cũng đã hơn mười tiếng đồng hồ rồi, thức ăn cũng nên bị tiêu hóa hết rồi chứ?
Tại sao khóa kéo của lễ phục lại bị mắc kẹt ở eo?
Giọng điệu đầy mùi thuốc súng của Tần Chu vọng vào từ bên ngoài: "Thi Thi..."
Chỉ là gọi tên cô, nhưng sự tức giận không che giấu được.
Vân Thi Thi cười gượng một tiếng: "Ha ha! Tổng giám đốc Tần... Nếu có chuyện gì thì anh cứ nói..."
"Anh nhớ rất rõ, với số đo của em thì hoàn toàn có thể mặc vừa bộ lễ phục này."
"..."
Vân Thi Thi chột dạ không thốt nên lời.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Vân Thi Thi căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
"Chẳng lẽ... Tối qua em ăn vụng cái gì hả?"
Lúc này, vẻ mặt Tần Chu đáng sợ như quỷ Atula*, nhìn cô cứ như hổ rình mồi.
* Quỷ Atula: theo quan điểm Phật giáo, Atula là một loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần và thường tranh đấu với trời Đế Thích không ngừng.
Vân Thi Thi do dự hồi lâu mới rầu rĩ lầm bầm: "Ừm... Ăn một chút."
"Ăn một chút?"
Tần Chu đương nhiên nghi ngờ lời cô nói.
Vân Thi Thi sửa lại: "So với "một chút" thì nhiều hơn một chút."
"Thế rốt cuộc là đã ăn bao nhiêu?" Tần Chu giống như muốn phát hỏa, nghiêm khắc hỏi.
Vân Thi Thi sợ tới mức vội vàng khai sạch: "Em ăn bò bít-tết, salad, mì Ý, bánh su kem,..."
Mặt Tần Chu cứng ngắc: "..."
Vân Thi Thi nói hết một lượt, sau đó mới cảm thấy cả căn phòng lớn như vậy đều im thin thít cả rồi!
"Sao em không ăn nhiều hơn một chút cho no chết luôn?"
Vân Thi Thi mím môi, im lặng giả chết.
Tần Chu độc mồm độc miệng: "Giờ thì biết giả câm giả điếc rồi hả? Lúc ăn hẳn là miệng rất lớn nhỉ?"