Mộ Nhã Triết kinh ngạc khi nghe âm thanh uyển chuyển vang lên, nhìn đoạn mv trên màn hình, lông mày rướn lên phần nào diễn tả được sự kinh ngạc của anh, người phụ nữ này, lại dám ở trước mặt anh hát tình ca cùng người đàn ông khác?
Muốn chết mà!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng quay đầu đi, một đôi mắt khủng bố xoẹt qua tất cả mọi người, trên mặt lộ rõ câu “Ai dám hát cùng”.
Dường như nếu có ai dám cùng Vân Thi Thi song ca bài hát này, chắc chắn sáng mai sẽ bị nhà họ Mộ xử lý.
Mọi người nhìn thấy ánh mắt ác liệt lạnh lẽo của anh, lại nghĩ đến sự nghiệp tiền tài của từng người, tất nhiên là không dám đắc tội với người đàn ông này, nào hơi đâu để ý đến Vân Thi Thi nữa?
Chỉ thấy người đàn ông đang vui vẻ, hớn hở nói chuyện với Vân Thi Thi về việc hát Thiện nữ u hồn, người đàn ông bên cạnh anh ta có mối quan hệ không tệ nên tốt bụng giật giật tay áo anh ta mà ra hiệu rồi hướng về phía Mộ Nhã Triết.
Người đàn ông hồ đồ nhìn về phía Mộ Nhã Triết, chỉ thấy Mộ Nhã Triết không hề có cảm xúc, đang nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, hệt như một lưỡi kiếm sắc bén.
Má ơi...Thật là khủng khiếp!
Giống như muốn dùng ánh mắt để giết người vậy!
Người đàn ông lúc này mới giật mình, sống lưng lạnh toát mồ hôi, cái trán đầy vạch đen, mới chịu thu tay về!
Vân Thi Thi có chút không hiểu nhìn người đàn ông. Anh ta đành nhìn mũi nhìn tim, giả chết!
Cô bỗng nhiên ý thức được cái gì, quay đầu lại, liền thấy ánh mắt đóng băng ba thước của Mộ Nhã Triết, ánh mắt lạnh lùng, giống như một khối núi băng.
Người đàn ông này, cũng quá bá đạo rồi!?
Bản thân không cho cô hợp xướng đã đành, đến cả chuyện cô tự đi tìm người hát cùng mà cũng không cho?
Anh không cho hát, cô càng muốn hát.
Vân Thi Thi giận dỗi ngồi trên ghế salon, trong tiếng nhạc, cô cất tiếng hát, lúc thì trầm thấp, lúc lên cao vút, một bản tình ca lại bị cô hát với khí thế hùng hổ, hung thần ác sát, hệt như một bài ca cách mạng, người người nghe xong đều muốn đi đại khai sát giới!
Cố gắng muốn hát Em rất nhớ anh lại hát thành Em muốn giết anh.
Lần này, đến phiên mọi người đặt mình trong trời đông tuyết phủ.
Mộ Nhã Triết rất chi là thỏa mãn, đợi cô hát xong, không quên bỏ một câu: “Hát quá khó nghe.”
Vân Thi Thi tức giận đến mức suýt chút nữa vứt cái mic xuống ghế salon.
Từ lúc đi ra ktv đến giờ, mặt Vân Thi Thi có chút rầu rĩ không vui.
Mộ Nhã Triết sải bước đi lên phía trước, cô thì cứ buồn rầu đi đằng sau, ánh mắt ai oán nhìn bóng lưng của anh, hệt như một oán phụ chốn thâm cung.
“Anh không hát nhưng lại không cho em song ca...”
“Mộ Nhã Triết, anh đáng ghét nhất.”
Mộ Nhã Triết đi đằng trước, nghe thấy Vân Thi Thi lẩm bẩm, vừa như lên án, vừa như oán giận.
Bộ mặt u oán kia, giống như anh đã làm chuyện gì tày trời rồi không bằng!
Anh thật sự cũng không muốn thế, chỉ là anh chưa từng hát, từ nhỏ đến lớn, cơ hội đi ktv hay các trung tâm giải trí cũng không phải là ít, nhưng anh không hát bao giờ, đến lúc lớn thì lại tiếp quản công ty, thân phận hiển hách thế này, ai dám bắt anh hát?
Trước đây xã giao, giải trí hay chơi cùng đám bạn anh đều chưa bao giờ hát một lần. Nguyên nhân không phải là anh có âm sắc không hay hay không theo kịp tiết tấu của bài mà là anh không có hứng thú với cái này, bình thường cũng rất ít khi nghe nhạc, bận bịu đi công tác như thế, làm gì có thời gian chứ?