“Giấy chứng nhận của cô đâu?”
Cố Cảnh Liên nhướng mày đột nhiên hỏi: “Lấy ra đây.”
“Để làm gì?”
Cô cảnh giác trừng mắt với anh, vừa nhắc tới giấy chứng nhận kết hôn, cô mới nhớ, sờ vào túi áo, lúc này mới phản ứng. Giấy chứng nhận kết hôn đường như là để trong ngăn kéo trên bàn làm việc, quên mang về mất rồi.
“Ừm…”
Cô chớp mắt một cách gượng gạo.
Cố Cảnh Liên nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Giấy chứng nhận kết hôn đâu?”
“Quên rồi.”
"Quên?"
Thứ quan trọng như vậy mà cô lại quên?
Sở Hà giải thích: “Hình như là để trong ngăn kéo bàn làm việc, quên mang về rồi.”
Cố Cảnh Liên: “…”
Sắc mặt anh trầm xuống, rõ ràng là không vui.
Sở Hà sờ sờ sau gáy, có chút chẳng để tâm nói: “Dù sao thì cũng không phải thứ gì quan trọng! Anh cần nó làm gì?”
“Thứ không quan trọng?”
Cố Cảnh Liên lập lại lời cô nói, sắc mặt lại càng tối hơn, anh đứng dậy tới gần cô, sự bực bội trong ánh mắt càng lúc càng rõ rệt!
Sở Hà lui về phía sau, dựa sát vào tường, đã không còn chỗ để lùi nữa.
Cô cảnh giác quan sát Cố Cảnh Liên, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ là thứ quan trọng sao? Dù sao thì để trong ngăn kéo cũng đâu có ai lấy.”
Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn cô không chút thiện ý, qua một hồi lâu, anh lạnh lùng bỉu môi, cười lạnh nói: “Không quan trọng?”
“… Quan trọng.” Sở Hà nếu như còn không hiểu sắc mặt này của anh mang ý nghĩa gì, thì nhiều năm làm cảnh sát vừa qua của cô xem như uổng phí.
Thế nhưng cô vẫn không hiểu, chẳng qua chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn để quên, anh ta trông khó coi như vậy để làm gì?
Cô thật sự không nghĩ ra, giấy chứng nhận kết hôn thì có gì quan trọng.
Cố Cảnh Liên nhìn cô rồi lạnh lùng nói: “Cô kết hôn với tôi, có cảm tưởng gì?”
“…”
Đây là bài tập hè của học sinh tiểu học, xem phim rồi viết cảm nhận, còn cần phải cảm tưởng nữa sao?
Cảm tưởng duy nhất đó chính là…
“Thật phiền phức.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Cảnh Liên lại càng lạnh băng hơn.
“Phiền phức?”
“Tôi tưởng làm giấy đăng ký kết hôn thì trình tự đơn giản lắm, không ngờ lại phiền phức như vậy, làm lỡ biết bao nhiêu thời gian của tôi.”
Sở Hà bất mãn thao thao nói: “Hại tôi đi trễ, tiền thưởng của cả tháng gần như đi tong.”
Trong mắt Cố Cảnh Liên như có ngàn mũi dao, như muốn đâm vào cô.
Sở Hà càng lúc càng cảm nhận có gì không đúng, thắc mắc hỏi: “Cố Cảnh Liên, anh rốt cuộc làm sao thế? Bộ dạng cứ như sắp cắn người vậy.”
Cố Cảnh Liên nhìn cô thật lâu, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay ngoắt đi.
Sở Hà không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào dáng lưng anh, qua thật lâu mới dám thỏ thẻ nói: “Anh ta bị bệnh gì vậy? Đồ thần kinh!”
…
Bữa tối.
Tâm trạng Tiểu Bảo không biết vì lý do gì mà đặc biệt tốt, có là do cuối cùng thì tâm sự của nó cũng được gỡ bỏ, vì thế mà ăn cũng ngon miệng hơn, nhanh chóng tiêu diệt hết cả hai chén cơm.
Sở Hà liếc mắt nhìn, thấy cậu vui vẻ giơ chén cơm nói với bác Phúc: “Cho cháu thêm một chén nữa!”
“Không được ăn nữa!”
Sở Hà vội nói: “Hôm nay con đã ăn hai chén rồi!”
Còn ăn nữa thì bụng cậu sẽ vỡ ra mất.
Tiểu Bảo ấm ức trề môi, bác Phúc cũng nói: “Tiểu Bảo ngoan, hôm nay ăn vậy là được rồi!”
Ăn nhiều sẽ có ít cho sự tăng trưởng của con nít.
Bác Phúc cũng cảm thấy có gì kỳ lạ.
Tiểu Bảo vừa bỏ chén cơm xuống, xoay đầu nhìn thấy Cố Cảnh Liên cũng đã ăn xong, lập tức nói: “Cha, cha cũng ăn xong rồi đúng không?”
Cố Cảnh Liên không lên tiếng.
Rất rõ ràng, tâm trạng của anh không vui.