Cô dựa qua, thân thể mềm mại dựa bên trên anh.
Mộ Nhã Triết ôm chặt cô, lại cố ý như muốn đùa cô, cúi đầu hôn môi cô một cái, hỏi lại: "Em... Dự định làm thế nào để cảm ơn anh?"
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, đã thấy ánh mắt anh nhìn cô, phát ra vài phần nóng rực cùng chờ mong.
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười một tiếng, trong mắt sáng rực phản chiếu pháo hoa chói lọi trên bầu trời, nét mặt vui cười.
Trong pháo hoa đầy trời, cô chủ động ôm lấy cổ anh, gương mặt xinh đẹp đến gần anh, lập tức, đôi môi đỏ xinh đẹp dán lên môi mỏng lạnh như bị gió lạnh lướt qua của anh.
Một cái hôn càng sâu, ôn nhu kiều diễm.
Chiếc xe ngựa thủy tinh chạy qua con đường có hàng cây anh đào lãng mạn, người qua đường ngẩng đầu lên, liền trông thấy trên xe ngựa, một cô gái xinh đẹp không tả xiết, và người đàn ông tuấn mỹ ôm hôn nhau, nhao nhao kinh diễm mà nói: "Trời ạ!"
"Mau nhìn! Mau nhìn trên xe ngựa kìa! Thật là lãng mạn!"
"Tôi nghe nói, hôm nay hang cổ tích được ai đó bao trọn, trang trí theo nghi thức cầu hôn mộng ảo, đồng thời, miễn phí cho du khách vào cửa! Để du khách chứng kiến!"
"Hẳn không phải là hai người trên xe ngựa chứ?!"
"Nữ thật xinh đẹp, nam cũng quá anh tuấn! Trời ạ! Quá xứng..."
"..."
Trước sự chứng kiến của mọi người, trong bầu trời pháo hoa rực rỡ, Vân Thi Thi ôm anh, hôn anh, dùng phương thức tương nhu dĩ mạt lớn nhất, đáp lại anh.
Mộ Nhã Triết kìm lòng không được ôm eo cô thật chặt như không đủ, cảm giác bờ môi nhẹ nhàng mỉm cười, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng cô chủ động như vậy.
Nụ hôn này, một đường lan tràn đến cửa chính, cũng vẫn khó mà chia lìa.
Từ lúc đầu cô chủ động, thẳng về sau, biến thành trong lòng bàn tay của anh, anh không ngừng mà tiến công, mang theo nhiệt tình vội vã không nhịn nổi, công lược thành trì, không muốn tách khỏi người cô.
Vân Thi Thi sắp bị anh hôn đến ngạt thở.
Thần chí mơ hồ, cô nỗ lực bảo chính mình thanh tỉnh một chút, mắt xéo qua nhìn thoáng xe ngựa đã chạy đến cửa chính, chiếc Bentley dài đang đậu ngay cửa ra vào lẳng lặng chờ, nhưng mà tài xế đứng trước cửa xe, lại có chút không dám nhìn thẳng, cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám tiến lên quấy nhiễu.
Cô càng thẹn, vuốt đôi bàn tay trắng như phấn, nhẹ nhàng đấm đấm bờ vai của anh.
Hắn lại bất động, siết chặt lấy gáy cô, không cho phép cô tránh né, khiến cho cô càng phải dán chặt vào môi anh, đầu lưỡi giữa răng môi cô, không ngừng cướp bóc hơi thở thơm ngọt.
Bao lâu không được nếm mỹ vị như vậy rồi?
Anh đã không nhớ nổi!
Hôn cô, liền muốn ngừng mà không ngừng được!
"Ưm... Ưm... Không muốn..."
Vân Thi Thi vừa tức vừa xấu hổ.
Người đàn ông này, làm sao hôn, liền không ngừng được!
Cửa, nhiều người nhìn như vậy!
Anh cũng không biết tị huý sao?!
Mắt Vân Thi Thi liếc qua trông thấy có rất nhiều du khách hoặc là một mặt kinh diễm, hoặc là ồn ào vây quanh xe ngựa, không ngừng giơ máy ảnh trong tay lên, quay chụp một màn lãng mạn duy mỹ như thế!
Cái này có thể quá kiêu căng rồi không?!
Vân Thi Thi đấm đấm vai của anh, nhưng mà còn chưa lên tiếng ngăn cản, một giây sau, cô chỉ cảm thấy trước mắt một trận trời đất quay cuồng —— người đàn ông này, vậy mà đưa nàng ngồi chỗ cuối, ôm công chúa trong lòng, đi xuống xe ngựa!
Mặc dù như thế, anh vẫn không tách ra khỏi cô được, đưa cô ôm vào trong ngực, vẫn như ăn vào trong xương tủy liếm mí mắt, chóp mũi, khóe môi của cô...