Lão cục trưởng cười hề hề, đi đến giơ tay ra muốn bắt tay với anh.
Mộ Nhã Triết đứng yên tại chỗ, hai tay bỏ trong túi quần, lạnh lùng nhìn thoáng qua bàn tay ông ta, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không có ý định bắt tay với ông ta.
Đối với người như ông ta, đến cả nói chuyện phiếm anh cũng không muốn.
Lão cục trưởng ngớ người ra, có chút xấu hổ.
Ông ta cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện trên đầu ngón tay dính một chút tro bụi, vì vậy vội vàng cọ tay lên quần, sau đó nói: "Tổng giám đốc Mộ, thật thất lễ, mong ngài không phiền lòng!"
Lúc này Mộ Nhã Triết mới nắm lấy tay ông ta, nói là nắm nhưng cũng chỉ là co ngón tay lại một chút, sau đó lập tức rút tay lại.
Nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến lão cục trưởng vừa lòng, vậy là sau này ông ta đã có thể khoe khoang với mọi người rằng mình đã được bắt tay tổng giám đốc của tập đoàn Đế Thăng rồi, chuyện này nói ra rất có mặt mũi!
Mộ Nhã Triết làm vậy coi như là đã cực kỳ nể mặt ông ta rồi!
Vừa rồi lão cục trưởng còn đang dự họp thì nhận được điện thoại từ cấp trên, biết rằng có một vị khách quý xuất hiện ở cục cảnh sát do ông ta quản lý, ông ta liền vội vàng xin phép cấp trên, vội vàng chạy về.
"Tổng giám đốc Mộ, thật xin lỗi! Vừa rồi tôi đang dự họp, cho nên... không biết anh đại giá quang lâm! Không biết lần này tổng giám đốc Mộ tới là có việc gì?"
Lão cục trưởng hớn hở hỏi thăm.
Vân Nghiệp Trình ở bên cạnh lại kinh hồn bạt vía, vừa bất ngờ vừa cảm thấy lão cục trưởng này nịnh nọt quá mức rồi.
Ông đứng bên cạnh hỏi mấy câu, ông ta đều thờ ơ không thèm để ý đến, lại quay sang ân cần hỏi han Mộ Nhã Triết.
Đây là coi thường ông một cách trắng trợn!
Mộ Nhã Triết cắt ngang mấy lời dài dòng của lão cục trưởng: "Bố vợ tôi vừa rồi được cục cảnh sát gọi đến đây để nhận xác, thế nhưng ngồi ở đây cả buổi rồi vẫn chưa thấy ai ra tiếp. Xác nhận thi thể cũng được, phối hợp điều tra cũng được, nhưng hình như quý cục rất bận rộn thì phải?"
Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng, hàm chứa ý xét hỏi.
Lão cục trưởng đổ mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc, quay người sang nhìn Vân Nghiệp Trình đứng gần đó.
Người đàn ông trung niên nhìn chẳng có gì đặc biệt này lại là bố vợ của người đứng đầu Mộ thị!
Ông ta cảm giác như thế có một quả tạ nghìn cân từ trên trời rơi xuống nện cho đầu óc choáng váng.
Vì thế, lão cục trưởng lập tức tỏ ra hoan nghênh Vân Nghiệp Trình, ân cần hỏi han: "Thật là hổ thẹn! Đã để cho ngài phải đợi lâu rồi! Không ngờ vị này chính là bố vợ của tổng giám đốc Mộ, ha ha, xin hỏi ngài họ gì?"
"Tôi họ Vân. Cục trưởng, chào ngài!" Vân Nghiệp Trình cố nén sự tức giận, khách khí chào hỏi.
"Xin hỏi, ngài..."
"Là quý cục gọi tôi tới, nghe nói có một cỗ thi thể mới được vớt từ dưới biển lên, cần tôi tới nhận định."
Ông vừa nói như vậy, lão cục trưởng lập tức hiểu ra.
"Thi thể? Lập hồ sơ rồi chứ?"
"Tôi vừa nhận được điện thoại của quý cục thì chạy thẳng tới đây, tiến trình vụ án thế nào tôi vẫn chưa được biết, cho nên tôi rất lo lắng."
Lão cục trưởng lập tức nói: "Thật xin lỗi! Đã thất lễ rồi! Xin mời đi theo tôi, chúng ta vào bên trong nói chuyện!"