Cậu không biết mẹ của mình là ai, càng không biết anh chị em của mình là ai.
Cậu chỉ biết là cậu có một người cậu tên là Cung Kiệt.
Chỉ là ngay cả khi Cung Kiệt nói với cậu, cậu không phải là tên Cung Phạm, cậu tên là Vân Thiên Hữu là con của Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi.
Điều này làm cậu nhất thời không thể tiếp thu được.
Lời nói vô căn cứ!
Cậu luôn ở Cung gia, không có những kí ức nào liên quan đến Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, thậm chí là Tiểu Dịch Thần.
Chỉ là tấm hình này làm cho suy nghĩ của cậu hỗn loạn.
Hữu Hữu cúi đầu, nhìn về Nguyệt Dao trong ngực mình, Nguyệt Dao cũng ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình, cô bé vươn bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cậu, hết sờ lại nắn chơi cực kì vui.
Hữu Hữu không cảm thấy chán ghét.
Cô bé nhéo không đau, móng tay cũng được cắt gọn gàng vì vậy nên khi nhéo không đau cũng không ngứa.
Đối với đứa bé này Hữu Hữu cũng không có bài xích như trước nữa, đối với sự gần gũi của cô bé cậu không còn tránh đi như gặp rắn rết nữa.
Thay đổi như vậy làm cho Vân Thi Thi an tâm.
Ngày cậu hồi phục trí nhớ chắc cũng sẽ nhanh thôi.
…
Lúc ăn cơm chiều, Vân Thi Thi tự mình xuống bếp, lúc Cung Kiệt cùng Mộ Nhã Triết trở về cơm đã được bày sẵn trên bàn.
Làm bọn họ ngạc nhiên không phải là việc Vân Thi Thi xuống bếp làm cơm mà là Hữu Hữu đang ngồi trước bàn ăn, còn Nguyệt Dao ở bên cạnh đang chơi đồ chơi trên ghế dành cho trẻ con.
Hữu Hữu thì lười biếng chống cằm ngồi nhìn Nguyệt Dao chơi.
Thằng nhóc đó… lại ra khỏi phòng?
Cái này thật sự là kì tích rồi.
Phải biết rằng cậu trở lại Mộ gia lâu như vậy rồi nhưng vẫn luôn nhốt mình trong phòng, bất kể ngày đêm đều không ra khỏi phòng.
Bây giờ sao lại ra ngoài rồi?
Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết nhìn nhau không có thể hiện vẻ mặt quá ngạc nhiên tránh quấy rầy cậu.
Bọn họ ra vẻ tự nhiên đến bàn ăn và ngồi xuống.
Hữu Hữu ngay cả liếc mắt cũng không có vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Dao.
Trong bụng Cung Kiệt nhẩm tính.
Hữu Hữu này bị cuồng em gái.
Luôn nhìn chằm chằm Nguyệt Dao làm cái gì?
Ông cậu này không đẹp sao? Hở?
Trở về nhiều ngày như vậy trừ lúc cậu làm vỡ bát của anh ra thì cậu chưa một lần nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ quét mắt qua một cái mà thôi.
Trong lòng Cung Kiệt khó có thể giữ cân bằng.
Nói về không cân bằng còn có Mộ Nhã Triết, hai người đàn ông như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hữu Hữu, trong lòng như núi lửa muốn phun trào: hai người bọn họ còn không đẹp bằng một Nguyệt Dao sao?
Vân Thi Thi bê đồ ăn đi đến thì gặp Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết đã về, hai người ngồi đối diện Hữu Hữu, ba người tạo thành hình tam giác kì lạ.
Khóe môi cô giật giật, mang đồ ăn đặt trên bàn.
“Ăn cơm thôi.”
Vân Thi Thi mang cháo đặt trước mặt Nguyệt Dao, đặt khăn ăn lên người cô bé rồi ngồi xuống bên cạnh.
Bắt đầu rồi.
Hữu Hữu thất thần không động đũa.
Lúc ở đảo Akram, từ trước đến nay cậu chỉ ăn cơm một mình.
Quen với việc trên bàn ăn lạnh lẽo, từ trước đến nay chưa có như bây giờ nhiều người vây quanh bàn ăn như vậy, nhưng cậu không cảm thấy bài xích sự náo nhiệt này.
“Làm sao lại ngẩn ra thế?”
Vân Thi Thi gắp cho cậu một đùi gà chiên, dặn dò nói: “Nhân lúc còn nóng nhanh ăn đi.”
Hữu Hữu nắm đôi đũa bắt đầu ăn.
Cung Kiệt thấy vậy cũng gắp một đũa rau xanh để vào chén cậu: “Ăn nhiều rau một chút đi Hữu Hữu.”