"Đinh Ninh, tôi kêu cô lại đây trang điểm cho tôi, cô không nghe tôi nói sao?"
...
"Đinh Ninh!"
Nhan Băng Thanh quay đầu lại, tức giận lớn tiếng quát.
Đinh Ninh lập tức lấy lòng nói: "Chị Băng Thanh, chị có thể chờ một chút không? Tôi trang điểm cho Thi Thi xong, lại đến...”
"Thi Thi? Kêu thân thiết quá ha!" Nhan Băng Thanh hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ở trong lòng cô, cô ta quan trọng hơn tôi sao?"
Đinh Ninh bị buộc lập tức ngậm miệng, tay cũng đang run run.
Rốt cục Mộc Tịch mở miệng nói: "Thi Thi trang điểm gần xong rồi, chị Băng Thanh, chị chờ một chút không được sao?"
"Cô kêu tôi nhường cho cô ta?! Cô có tư cách gì nói với tôi!.” Nhan Băng Thanh giận dỗi nói.
Lần này, Mộc Tịch cũng không dám nữa mở miệng chống đối cô ta nữa.
Vân Thi Thi mấp máy môi.
Cô có chút minh bạch, vì sao nhân viên công tác lại vắng vẻ cô rồi.
Không phải bọn họ muốn vắng vẻ, mà là có người buộc bọn họ.
Mặc dù Đinh Ninh là người trang điểm đứng đầu trong hội nhưng xét về lợi hại, cô ấy cũng không dám chống đối với Nhan Băng Thanh giống như Văn Thi Thi.
Làm nghề này, cũng không dám đắc tội người khác, nhất là nhân vật lợi hại như Nhan Băng Thanh.
Cô ấy biết, nếu bây giờ cô ấy chạy lại trang điểm cho Nhan Băng Thanh, Vân Thi Thi cũng sẽ không để ý việc này, cô luôn có thái độ rộng lượng, sẽ không tính toán chi li vì mấy việc này.
Nhưng Đinh Ninh không nghĩ như vậy.
Vân Thi Thi đối tốt với cô ấy, nếu làm như vậy, trong lòng cô ấy khó tránh khỏi có chút áy náy.
Trong lúc cô đnag do dự, Vân Thi Thi tiếp nhận cay son trên tay cô, mỉm cười, thản nhiên nói: "Chị đi thôi, tự em thoa là được rồi. Tất cả cũng dã làm xong rồi, thừa lại thoa môi son cũng không có vấn đề gì.”
Thoa son lên, tất cả cũng đã hoàn thành rồi.
Không cần phải làm cho cô ấy khó xử.
"Nhưng..”
"Đi thôi, không có chuyện gì, đừng để ý.”
Vân Thi Thi nói xong, nhìn vào gương thoa son lên môi mình.
Đinh Ninh lại cảm kích vừa mắc cỡ xoay người đi đến bên cạnh trang điểm cho Nhan Băng Thanh.
"Trang điểm cho đẹp một chút! Đừng giống như lần trước, ít nhất càng phải đẹp hơn Vân Thi Thi!"
Trong lời nói Nhan Băng Thanh đầy uy hiếp, làm cho Đinh Ninh đổ mồ hôi lạnh ướt lưng.
Cô ta lại liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, nói: "Nếu cô trang điểm không đẹp hơn Vân Thi Thi thì hãy cút khỏi tổ kịch đi!"
Đinh Ninh có giận không dám nói, nghĩ rằng, cô ta là nữ phụ, Vân Thi Thi là nữ chính, nữ phụ có thể đẹp hơn nữ chính sao?
Nhưng mà lời nói này cô ấy cũng chỉ dám nói ở trong lòng.
Vân Thi Thi vẫn luôn xem Nhan Băng Thanh là không khí, trang điểm xong, thì cầm kịch bản rời khỏi phòng trang điểm, đi củng cố kịch bản.
Đinh Ninh tự làm kiểu tóc cho Nhan Băng Thanh, cô ta cũng lấy kịch bản ra đọc một lát.
Cảnh diễn tiếp theo, là cô ta và Vân Thi Thi cùng diễn.
Cô ta đọc lướt nhanh qua kịch bản, đột nhiên khóe miệng nhếch lên độ cong thâm sâu độc ác
...
Nhà họ Mộ.
Mộ Uyển Nhu thích ý nằm ở ghế thái phi, trong tay cầm di động, mặt không biểu cảm đăng nhập vào diễn đàn mạng.
Người giúp việc ở bên cạnh lột vỏ nho cho cô ta, vừa lọt xong một trái, liền đưa đến bên miệng của cô ta.
Mộ Uyển Nhu há mồm ngậm chặt, cắn vào trong miệng.
Đã nhiều ngày, cô ta không có ra ngoài, ông Mộ muốn cô kiên trì an tâm dưỡng thai, cho nên cô ta không biết, chuyện mà cô ta kêu Ngải Luân đi làm có kết quả thế nào.
Cô ta cúi đầu, đưa tay khẽ vuốt phần bụng vẫn còn bằng phẳng.
Trong lòng tự biết, nói dối vụng về như vậy, hoàn toàn không giấu giếm không được bao lâu.