Đôi môi Mộ Thịnh run rẩy, nghẹn ngào nói không ra lời.
Vân Thi Thi nói những lời này, tuyệt tình, thờ ơ, căn bản không chừa cho ông một lối đi nào.
Nhưng ông lại bướng bỉnh không chịu đi, ông nhìn cô, con ngươi toàn là tơ máu đỏ.
Cô nói ông không phải ông nội cô, cô cũng sẽ không nhận ông, ông đừng mơ tưởng nữa.
Cô còn nói "Là ông hại cô tan cửa nát nhà, ông là hung thủ tàn nhẫn! Muốn ông cút đi..."
Cô luôn miệng nói không muốn gặp ông, đuổi ông đi.
Mặc dù bị vùi dập không thương tiếc, nhưng khuôn mặt già nua của Mộ Thịnh vẫn kiên cường như vậy, không chịu đi.
Ông muốn khi vẫn còn có thể, nhìn cô nhiều thêm một chút.
Nghe nói cô bị thương rất lặng, ông vô cùng lo lắng, căn bản không thèm để ý tình trạng của bản thân, chạy tới phòng bệnh của cô, xem cô thế nào.
Nhưng ông còn chưa kịp nói, cô đã đuổi ông đi...
Mộ Thịnh lòng đau như cắt.
Nhưng toàn bộ những chuyện này, đều không thể trách cô, bất kể ai cũng sẽ đều như vậy.
Là ông phạm phải sai lầm.
Là ông tự cho mình là đúng, kết quả lại là khéo quá hóa vụng, đẩy sự việc tới mức không thể vãn hồi.
Cô không muốn gặp ông, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Thi Thi, ông..." Mộ Thịnh nhận thấy ánh mắt Vân Thi Thi đang bắn về phía này, lập tức đổi giọng, để tránh việc cô không kìm chế được bản thân: "Ông thực sự không nghĩ tới, sự việc lại phát triển thành như vậy! Nếu như ông dự liệu được sớm, ông thực sự, thực sự sẽ không làm như vậy! Là ông lớn tuổi, là ông hồ đồ, là ông có lỗi với cháu, có lỗi với mẹ cháu, ông không cần cháu tha thứ, thế nhưng, đừng đuổi ông đi có được không, để cho ông nhìn cháu thêm một chút! Nhìn thêm vài lần nữa có được không?"
Mộ Thịnh nói, thanh âm thô giáp, nghẹn ngào: "Ông sợ là... mình không được bao lâu nữa, thân thể này sợ sẽ không chống đỡ nổi! Sống một ngày, thiếu một ngày! Nhưng nếu ông không thể bù đắp cho cháu, ông thực sự chết không cam lòng! Cháu mắng ta cũng được, làm gì cũng được, nhưng, đừng đuổi ông đi, ông đứng cách xa, tuyệt đối sẽ không sinh ra phiền phức gì, chỉ cần nhìn cháu thôi, như vậy có được không?"
Một phen thành khẩn cầu xin, con người cả đời từng hô mưa gọi gió, ở trước mặt của cô liền bỏ đi tất cả kiêu ngạo, mở mắt đau lòng nhìn cô, phảng phất vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt ông.
Vân Thi Thi mặt vẫn không thay đổi, cũng không thèm liếc mắt, giống như không hề nghe thấy lời của Mộ Thịnh.
Cô bây giờ, căn bản không còn tâm tư để nghe bất cứ chuyện gì.
Cả tâm trí đều dồn vào an nguy của hai đứa trẻ, nào còn nghe được gì?
"Cút đi! Tôi không muốn thấy ông. Đời này, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa!" Vân Thi Thi lần thứ hai lạnh giọng, không lưu chút tình nghĩa nào, hạ lệnh đuổi khách!
Mộ Thịnh nghe vậy, trong lòng hoảng sợ, còn muốn nói điều gì, nhưng lại nhìn thấy không mặt lạnh lùng của cô, liền dừng lại.
Ông rất sợ chọc giận cô, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tựa như sắp muốn khóc.
Thực sự, chân tay có chút luống cuống, ông không biết mình phải làm gì để bù đắp những sai lầm năm xưa, lại càng không biết nên vượt qua nó như thế nào!
Ông thật sự quá hồ đồ!
Mộ Nhã Triết nhàn nhạt nhìn ông, trong lòng, cũng có chút không đành lòng.