Hoa Cẩm đưa mắt nhìn hai người rời đi, cũng cười cười, vịn Lâm Phượng Thiên rời đi.
Lúc xe đi ngang qua chợ đêm, Vân Thi Thi dựa vào cửa sổ, bỗng hồn nhiên mà nói: "Em muốn ăn xâu nướng."
"Không cho phép!"
Mộ Nhã Triết lại không cho phép cự tuyệt.
Đồ nướng, đồ bỏ đi, không vệ sinh.
Cô làm sao thích ăn thứ này đến vậy?
"Không còn sớm, nên về nghỉ ngơi."
"Không nha, em muốn ăn mà! Em đã rất lâu không ăn rồi."
Mộ Nhã Triết bó tay rồi.
"Tần Chu không phải bảo em giảm béo, sắp sửa đi trên thảm đỏ rồi, tốt xấu gì cũng phải bảo trì dáng người một chút a?"
"Ăn một chút, không sao mà! Chỉ một chút!"
Vân Thi Thi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: " Anh sẽ không phải là chưa từng ăn xâu nướng chứ?"
"Chưa."
"Làm ơn! Ăn ngon lắm! Kỳ thật, món ngon đích thực, chính là ẩn giấu ở trong những ngõ hẻm phố phường này, hương vị không tệ, anh chưa từng ăn, sẽ hối tiếc vì đã bỏ qua."
Vân Thi Thi miệng lưỡi lưu loát, nhìn qua cửa sổ xẹt qua một đường móm ngon, tâm trí hướng về.
Có lẽ là thấy được ánh mắt quá hướng tới kia của cô, Mộ Nhã Triết cuối cùng mềm lòng, mới gọi tài xế dừng xe bên đường.
Đêm khuya, khí trời có chút lạnh.
Lúc cô xuống xe, anh cố ý đem áo khoác trên người choàng trên thân cô.
"Làm gì vậy, em không lạnh!"
"Khoác lên!"
Anh không nói lời gì, dùng áo khoác bao trùm thân thể mảnh mai của cô.
Vân Thi Thi rơi vào đường cùng, đành phải khoác lấy.
Nhưng mà điểm quan tâm nhỏ nhặt này của người đàn ông, vẫn khiến cô ấm lòng thêm một chút.
Chợ đêm thủ đô, đến nửa đêm ba bốn giờ, mới là lúc náo nhiệt nhất, tiếng người huyên náo.
Bây giờ, tuy là rạng sáng, mới là lúc những gian hang làm ăn tốt.
Chợ đêm ở đây, buổi tối, sẽ tụ họp rất nhiều món ngon.
Cắm rễ ở những nhà hàng thủ đô, rất ít khi vào những nhà ăn đó.
Bởi vì bọn họ đều hiểu, món ngon thực sự, giấu kín trong những hẻm nhỏ như thế này.
Bởi vì cái gọi là mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu.
Tuy khu vực không được xem là phồn hoa, nhưng mà vừa vào đêm, buôn bán lại tấp nập.
Vân Thi Thi thật vất vả mới tìm được một chỗ ngồi, cái bàn thấp thấp, ghế cũng cao thấp nhấp nhô, Mộ Nhã Triết vừa ngồi lên, một chỗ khác suýt nữa bổng lên.
Vân Thi Thi tay mắt lanh lẹ, đặt mông ngồi lên, mới giữ được thăng bằng.
Cái ghế rách này!
Trong lòng Mộ Nhã Triết nguyền rủa một câu.
Cái bàn cũng rất thấp, dù sao anh thân cao bày ở chỗ này, rõ ràng là đang ngồi, cái bàn mới đến eo của anh.
Anh còn chưa bao giờ phải ngồi chỗ nhỏ hẹp như vậy, rất không thích ứng.
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của anh, cười ha ha.
Phải nói, cô có thể chưa từng thấy bộ dáng khổ sở như thế của Mộ Nhã Triết.
Đại Boss tôn quý, vậy mà nguyện ý hạ mình theo cô ăn quán ven đường, ai nha, cái này có tính là tình yêu đích thực không đây?
Vân Thi Thi che miệng cười trộm, hết sức vui mừng.
Mộ Nhã Triết chưa từng tới nơi như thế này, bởi vậy, một mặt mờ mịt.
Anh không hiểu, nơi đơn sơ như vậy, ngay cả cái bàn còn thiếu nửa góc, không vững vàng, rốt cuộc có cái gì tốt để đến.
Vân Thi Thi lại cười anh: "Anh chính là không hiểu được rồi! Kỳ thật, xâu nướng là văn hóa hang đầu của chợ đêm! Trước kia lúc em tan ca muộn, liền sẽ lang thang tới chỗ này, nhất là mua hè, đặc biệt thoải mái. Mùa đông, buôn bán không được tốt lắm. Mua hè, cái bàn như vậy, mở rộng thêm mấy chục bàn, tay mười người đều bận làm không kịp!"
Vân Thi Thi nói xong, liền cúi đầu chọn món.
Đến nửa đêm, cô cũng đói lả rồi.
Chọn chút thức ăn chay, chọn chút món ăn mặn, Mộ Nhã Triết nhìn cô chọn, chỉ là càng về sau, liền không có cách nào bình tĩnh được.