Một hồi lâu sau Vân Thi Thi mới lưu luyến đi xuống tầng, nhìn thấy Mộ Nhã Triết ngồi trên ghế sô pha, nhìn mặt có vẻ không vui lắm.
Dường như nhớ ra cái gì, cô cười rạng rỡ đi đến trước mặt anh, ngồi xuống tựa vào người anh làm nũng.
Mộ Nhã Triết làm mặt lạnh, liếc mắt nhìn cô một cái. Bây giờ cô gái này đã biết phải cảm ơn anh rồi đấy? Cũng biết chính mình đã lạnh nhạt với anh? Cũng biết phải lấy lòng anh rồi?
Anh làm sao có thể không hiểu được tâm tư của cô, vì vậy ra vẻ lạnh lùng nhìn cô một cái, giọng nói không hề có cảm xúc: "Chuyện gì?"
"Mộ Nhã Triết à, em nói với anh chuyện này...!"
Gọi con chó kia thân mật như vậy, lại gọi anh xa lạ như thế, Mộ Nhã Triết lại cảm thấy ghen tỵ.
Chuyện mà cô định nói chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Chẳng lẽ cô muốn bồi thường gì đó cho anh sao?
Thấy Mộ Nhã Triết không nói tiếng nào, Vân Thi Thi nói thẳng ra: "Chúng ta tìm một người giúp việc để chăm sóc cho con chó đi."
Mộ Nhã Triết nghe vậy, lập tức nhướng mắt lên.
Tìm giúp việc để chăm sóc con chó?
Còn tưởng cô gái này biết chừng mực, coi như bây giờ anh đã nhìn rõ rồi, lòng dạ phụ nữ đúng là như kim dưới đáy biển!
Vân Thi Thi thấy sắc mặt anh càng ngày càng u ám thì có chút nghi hoặc, cũng không biết người đàn ông này đang nghĩ cái gì mà sắc mặt khó coi như vậy. Cô cũng đâu có nói sai cái gì!
Vì thế cô mặc kệ anh, tự nói ra suy nghĩ của mình: "Em nghĩ như thế đấy, anh cũng thử nghĩ mà xem, bình thường trong nhà cũng chỉ có hai người chúng ta, ban ngày anh đến công ty, em cũng phải đi làm, con chó kia còn nhỏ như vậy mà lại không có ai chăm sóc. Chi bằng chúng ta mời người giúp việc đi!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô một cái, tính khí trẻ con nổi lên, anh xoay mặt đi hừ một tiếng: "Lãng phí tiền bạc."
Lãng phí tiền bạc?
Vân Thi Thi giật mình, cả người run lên, miệng há hốc thành chữ "o".
Lãng phí tiền bạc? Lời này mà lại được thốt ra từ miệng một người trước giờ đều tiêu tiền như nước, thật sự là dọa người ta rồi! Vân Thi Thi lại càng cảm thấy khó tin!
Cô lại đề nghị: "Nếu không thì phải phiền anh rồi, lúc anh đến công ty thì mang nó theo được không?"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng hừ khẽ: "Thật xin lỗi, anh bộn bề nhiều việc!"
Vân Thi Thi nghẹn họng, không khỏi lo lắng, thì thầm: "Vậy... Tiểu Triết Triết còn nhỏ như vậy, để nó ở nhà liệu nó có bị chết đói không?"
Mộ Nhã Triết đưa tay nắm dưới cằm cô, cắn lên môi cô một cái như thể trừng phạt, nghiêm nghị nói: "Sửa lại tên của con chó ngốc nghếch kia cho anh!"
Vân Thi Thi bất mãn đẩy tay anh ra, nghiêm trang đáp lại: "Tiểu Triết Triết, cái tên này thật là đáng yêu! Nghe rất thân thiết phải không?"
Nói xong, cô liền ôm lấy anh, hôn lên mặt anh một cái.
Trên mặt Mộ Nhã Triết nhất thời đỏ lên một cách kỳ lạ.
Anh lại lạnh lùng lườm cô một cái, thấy Vân Thi Thi kinh ngạc chỉ tay vào mặt anh, ngạc nhiên nói: "Mộ Nhã Triết, anh đỏ mặt rồi kìa!"
Mộ Nhã Triết càng có vẻ giận hơn: "Im miệng!"
Cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của anh, Vân Thi Thi nhất thời bị dọa sợ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, ngay cả cử động cũng không dám.
"Trước buổi tối ngày mai phải thả con chó đi."
"Tại sao?"