"Được, tôi nướng chắc chắn sẽ ngon hơn chú!" Hữu Hữu nhìn anh, không che dấu vẻ khinh bỉ trên mặt.
Mộ Dịch Thần ở bên cạnh yên lặng nói: "Vấn đề không phải là cha nướng có ăn ngon không, mà là có thể ăn được hay không."
"Ừm." Vẻ mặt Hữu Hữu trầm tư: "Ăn vào chắc chắn sẽ bị ngộ độc thực phẩm."
"Cấp cứu cũng không được."
"Ừm."
Hữu Hữu hiển nhiên cực kỳ khẳng định ý kiến của Mộ Dịch Thần.
Hai đứa nhóc ở bên cạnh kẻ xướng người hoạ, tỏ ra ghét bỏ Mộ Nhã Triết tới cùng.
Người đàn ông cầm cái gắp đồ đứng một bên, mu bàn tay nổi gân xanh, mặt càng thêm đen!
"Em biết không? Cha làm cơm, căn bản không ăn được." Tiểu Dịch Thần ở một bên nói.
"Chú ta còn biết nấu ăn sao?"
"Ừm. Đã từng làm một lần, thiếu chút nữa làm phòng bếp nổ tung." Tiểu Dịch Thần bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.
Hữu Hữu liếc xéo Mộ Nhã Triết một cái, trong mắt càng khinh bỉ.
"Nấu cơm cũng không biết, làm sao nuôi được mẹ?"
Mộ Nhã Triết: "... Đàn ông nhất định phải biết nấu ăn sao?"
"Đàn ông không biết nấu ăn mà lại còn muốn theo đuổi mẹ tôi? Muốn lấy được lòng mẹ tôi thì phải nắm được dạ dày trước đã." Hữu Hữu cho anh một lời khuyên.
Tiểu Dịch Thần nói: "Vẫn là cha đừng nên miễn cưỡng, lúc cha nấu cơm quả thực giống như phần tử khủng bố, trong bếp có gì đều bị cha huỷ đi."
Cậu bị đả kích sâu sắc, chịu đủ tàn phá, nhớ rõ ngày đó cậu thấy cha ở dưới bếp, kết quả chưa đầy nửa giờ liền nghe trong phòng bếp truyền đến một tiếng vang, trong nháy mắt, mùi khói gay mũi bay ra từ phòng bếp, cậu đến gần thì thấy phòng bếp to như vậy đều là khói bay mù mịt, tất cả vách tường đều bị hun đen, dưới đất bừa bãi, tất cả nồi đều đã bị cháy đen.
Quả thực như là lò phản ứng hạt nhân trong phòng thí nghiệm, vô cùng khủng bố.
Về sau để lại nỗi ám ảnh tâm lý sâu sắc, càng không thể tin tưởng tài nấu ăn của Mộ Nhã Triết.
Ừm, chính xác mà nói, tài nấu ăn không đáng kể.
Hữu Hữu thản nhiên nói: "Chú không làm cơm cũng giống phần tử khủng bố."
"So với phần tử khủng bố còn khủng bố hơn, quả thực là phản nhân loại."
Hữu Hữu cảm thấy vô cùng lo lắng, nói như xua đuổi: "Để tôi nướng, con lo mẹ ăn đồ chú nướng lại bị ngộ độc thức ăn."
Động tác của Mộ Nhã Triết cứng đờ: "..."
"Chú phải biết rằng, mẹ là một đóa hoa đẹp, thân thể yếu ớt, chịu không được sự tàn phá của chú."
Hữu Hữu tiếp tục dùng lời nói ác độc để châm chọc tới cùng.
Tiểu Dịch Thần nghe xong cũng không kinh ngạc: "Cha, thôi đi, cha không cần nướng nữa, con không muốn ăn thịt cha nướng, kẻo lại bị đưa vào bệnh viện rửa ruột!"
Mộ Nhã Triết tức giận nói: "Nói xong chưa?"
Hữu Hữu khinh bỉ: "Thẹn quá thành giận rồi?"
Tiểu Dịch Thần nói: "Ừm, cha thẹn quá thành giận rồi."
Hữu Hữu lại nói: "Dù tài nấu ăn kém cỏi thì cũng không nên tàn phá những thứ vô tội."
"Ừm! Không nên tàn phá những thứ vô tội."
"Để tránh cho nhân gian rơi vào bi kịch, xin chú mau thả vũ khí trong tay."
"Ừm, mau thả vũ khí của cha."
...
Mộ Nhã Triết hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Hai đứa dở hơi này đến nửa biện pháp cũng không có.
Anh tức giận nhíu mày, hiển nhiên không cho là đúng.
Anh rất phản nhân loại sao?
Làm gì khoa trương như thế!
Mộ Nhã Triết bị bức cho phải rời đi.
Vân Thiên Hữu mặc tạp dề thay thế.
Bếp nướng rất cao, vóc dáng cậu không bằng Mộ Dịch Thần, bởi vậy không thể không lấy thêm một chiếc ghế nhỏ, đứng trên ghế, một tay cầm cái gắp đồ, một tay cầm cây kéo, khí thế ngất trời mà nướng thịt.