Nhưng nếu không phải là sự thật thì sao?
Cao Nam nhất định sẽ nghi ngờ cô ấy, thất vọng về cô ấy, như vậy… Những lời Vân Thi Thi nói ra, là có ý đồ gì?
Tiếu Tuyết tâm loạn như ma, hốc mắt ẩm ướt, chân tay có chút luống cuống.
Tiếu Tuyết đột nhiên chật vật ngồi xổm trên mặt đất, đau đớn dùng hai tay ôm đầu, toàn bộ thế giới đều xoay chuyển, một mảnh u ám, không còn bất luận sắc thái gì nữa!
Cô ấy không biết, nên đối mặt với chuyện này thế nào.
Làm như không biết, hay là…
Chặt đứt đoạn tình cảm này?
Nhưng mà hẹn hò lâu như vậy, đối với đoạn tình cảm này, cô ấy đã hãm sâu vào trong đó, cứng rắn chặt đứt, đơn giản là khoét một miếng thịt trong lòng cô ấy, máu tươi đầm đìa.
Cô ấy sẽ bị thương!
Cô ấy sẽ tuyệt vọng!
Cô ấy sẽ hoàn toàn tan vỡ, sau đó giống như cái xác không hồn, trời sụp xuống, chèn ép cô ấy thật mạnh.
Nhưng mà giống như rùa đen rút đầu, không đi hỏi rõ mọi chuyện, chẳng lẽ như vậy, thật sự tốt sao?
Chỉ là, muốn cô ấy đi chất vấn Cao Nam chuyện này, cô ấy thật sự không có dũng khí và ý chí như vậy.
Cẩn thận hồi tưởng lại, quả thật… Không phải khó mà không nhận ra.
Ví dụ như, trên xe có mùi nước hoa lạ.
Ví dụ như, cổ áo sơmi của anh ta có một sợi tóc rất dài.
Ví dụ như, sau xe có một bó hoa tươi…
Toàn bộ chuyện này, tựa hồ không phải là không có dấu vết!
Nhưng mà, làm sao bây giờ…
Cô ấy nên đối mặt như thế nào?
Ngay lúc cô ấy mơ màng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Tuyết?”
Tiếu Tuyết ngẩn người, mờ mịt quay đầu lại, lại trông thấy Cao Nam đứng ở phía sau, xe của anh ta dừng ở một bên, chắc là vừa về không lâu.
“Em ngồi xổm ở đây làm gì thế?”
Cao Nam hỏi.
Tiếu Tuyết xấu hổ đứng dậy, đỏ mắt, cô ấy đột nhiên không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào, vẻ mặt có chút lúng túng, “Anh… Sao anh về nhà sớm vậy? Không phải nói công ty có chuyện gì sao?”
“Ừ, đã xử lý rồi.”
Cao Nam nói xong, liếc mắt đánh giá cô ấy.
Anh ta không hề ngốc, biết được Tiếu Tuyết hẹn Vân Thi Thi, tất nhiên cũng không khó mà suy đoán, rốt cuộc người phụ nữ đó nói cái gì với cô ấy! Khác thường của cô ấy, anh ta nhìn thấy hết, cũng không có bao nhiêu bất ngờ!
Anh ta nhếch môi, “Em đứng ở đây làm gì thế? Đã muộn thế này rồi, anh đưa em về nhà nhé?”
“Cao Nam…”
Tiếu Tuyết nắm chặt tay, lấy hết dũng khí hỏi, “Em có thể nói chuyện với anh không?”
“Nói chuyện gì?”
“Có chút chuyện, muốn hỏi anh.”
Tiếu Tuyết đến gần một bước, nhìn anh ta chăm chú, “Một chút thời gian là được, em có thể nói chuyện với anh không?”
Cao Nam nhìn xung quanh, lập tức nói, “Bên ngoài gió lớn, vào nhà anh ngồi một lát nhé?”
“… Vâng.”
Tiếu Tuyết cùng anh ta trở về nhà.
Trong phòng khách, Cao Nam bình tĩnh rót trà, để chén trà trước mặt cô ấy, lập tưc cầm lấy quả táo trên bàn, kiên nhẫn hỏi, “Muốn ăn táo không? Anh gọt cho em ăn.”
“Vâng…”
Tiếu Tuyết cười, khóe môi cong lên vài phần chua sót.
Cao Nam cầm lấy quả táo, ngồi bên cạnh cô ấy, yên lặng gọt vỏ táo.
Tiếu Tuyết nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt, đột nhiên tim đập rớt một nhịp, ánh sáng đột nhiên lướt qua.
Đáng chết…
Không tốt.
Cứ như vậy tiếp, cô ấy sẽ rơi vào trong sự dịu dàng của anh ta mất.
Có một số việc, vẫn nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn!
Nghĩ đến đây, cô ấy lấy dũng khí, đột nhiên đối mặt anh ta, lúc Cao Nam gọt táo xong đưa cho cô ấy, cô ấy đột nhiên đưa tay ra, cầm cổ tay anh ta, ra vẻ bình tĩnh hỏi, “Tối hôm qua anh ở đâu?”