"A.”
Vân Thi Thi há mồm cắn miếng táo vào trong miệng, nước tươi ngọt tràn ra bốn phía.
"Rất ngọt.”
"Dạ! Đương nhiên ngọt, đều là Hữu Hữu tự mình chọn thôi!" Vân Thiên Hữu mím môi mỉm cười, trên mặt rất đắc ý.
"Thông minh!" Vân Thi Thi không khỏi cười ra tiếng.
"Mẹ có đói bụng không? Hữu Hữu mua thật nhiều đồ ăn cho mẹ, có bánh bao sữa mẹ thích ăn nhất, bánh ngọt nhân khoai môn, bánh đậu xanh...”
Hữu Hữu đặt đồ ăn lên bàn, cực kỳ giống dáng vẻ "vợ hiền mẹ đảm".
Biết mẹ chỉ có con!
Biết cô đói bụng lâu rồi, còn chọn món nào cũng là khẩu vị của cô, Vân Thi Thi bị cảm động nhìn con trai bảo bối của cô, cảm giác giờ phút này, trên người cậu dường như đang tản mát ra ánh sáng thánh thiện!
Vân Thiên Hữu ngước mắt, liền thấy trong mắt Vân Thi Thi đầy thành kính giống như ánh mắt đang cầu nguyện.
...
"Mẹ, vì sao mẹ dùng ánh mắt khi nhìn thánh mẫu Maria nhìn con...” Hữu Hữu yên lặng châm chọc.
"Hữu Hữu, mẹ yêu con!"
"Mẹ, mẹ rõ ràng yêu bánh bao sữa, bánh đậu xanh…..” Hữu Hữu lại lần nữa yên lặng châm chọc.
"... Hữu Hữu, người cũng có lúc khó khăn! Con đừng vạch trần mẹ!"
Hữu Hữu ủy khuất rơi nước mắt: "Hữu Hữu rất đau lòng, mẹ yêu bánh bao sữa còn nhiều hơn yêu Hữu Hữu!"
Khóe môi Vân Thi Thi hung hăng rút rút.
Cảnh giới của ghen là gì.
Là vô mặc kệ cái gì, mặc dù là đồ ăn, cũng có thể ghen.
Cảnh giới cực phẩm
"Hữu Hữu, con rát dễ ghen nha!"
"Ai bịu trong lòng Hữu Hữu mẹ là người đứng nhất!" Hữu Hữu hừ hừ, trên mặt hiện lên yêu thương cười.
Cậu mở túi ra, lại lấy bánh mì cắt ra từng khối nhỏ, một miếng một miếng đút vào trong miệng Vân Thi Thi
Vân Thi Thi cảm động đến quả thực trái tim đều phải hòa tan rồi.
Này có thể nói là vô cuunfg hành phúc!
Đột nhiên Vân Thi Thi, nghĩ tới gì đó nói: "Hữu Hữu nha, sau này con đừng cưới vợ, nuôi mẹ cả đời đi!"
Vân Thiên Hữu dịu dàng cụp mắt, khóe miệng cong lên, thản nhiên nói: "Được.”
Vân Thi Thi cười khẽ, lập tức nói: "Mẹ đùa, Hữu Hữu không thể tưởng thật đó!"
"Hữu Hữu là nghiêm túc.” Động tác trên tay Vân Thiên Hữu chưa ngừng, cắm ống hút vào hộp sữa ngước mắt, nhìn cô, "Hữu Hữu nuôi mẹ cả đời.”
"...” Vân Thi Thi giật mình, nhất thời không phản ứng kịp.
Cô vẫn biết, Hữu Hữu là cỡ nào ỷ lại cô, nhưng không nghĩ tới, cậu ỷ lại mình tới trình độ này, dĩ nhiên sâu như vậy.
"Không được sao?"
Hữu Hữu thấy trên mặt cô ngạc nhiên, khẽ cười một tiếng: "Mẹ, mẹ nên cảm thấy hạnh phúc, có người con trai đẹp trai tài giỏi nuôi mẹ cả đời.”
"Nhưng sau này Hữu Hữu cũng sẽ có người con gái mình yêu thương.” Vân Thi Thi quyết định dẫn dắt cậu một chút.
"Không có.”
"...”
Tay nhỏ bé của Vân Thiên Hữu nhẹ nhàng cầm ống hút, nhíu mày nói: "Con nói rồi, địa vị của mẹ ở trong lòng Hữu Hữu, không ai có thể thay thế được.”
Vân Thi Thi nhíu mày, lại lập tức mấp máy môi.
Đứa nhỏ còn nhỏ, cô là người để cậu ỷ lại.
Sau khi lớn lên lại chưa hẳn rồi.
Đứa nhỏ mà thôi, còn chưa có thông suốt đâu?
Dù sao chuyện yêu đương này, với Hữu Hữu mà nói, còn quá sớm, cậu không hiểu đâu.