Nếu bà ta lập tức biểu hiện thật thấp kém, vậy vừa nãy bà ta diễu võ dương oai như thế, chẳng phải là chuyện cười sao?!
Bà ta không thể vứt hết mặt mũi như vậy!
Mặt người phụ nữ đen lại, trường hợp như vậy, đúng là quá xấu hổ, bởi vậy, cứ đứng ở nơi đó như vậy, không nói lời nào.
Người đàn ông cũng băn khoăn bất an, sợ nhiều lời một chữ, sẽ phải tội nhiều thêm một phần, bởi vậy cũng vững vàng, căng thẳng đứng một bên.
Tiểu Dịch Thần thấy vậy, hừ lạnh một tiếng.
Nếu không thì sao xã hội này lại cần thế lực như vậy!?
Nếu không phải nhờ cha cậu tài trí hơn người, bọn họ sẽ bày ra vẻ chẳng dám thở mạnh này sao!?
Xã hội này đúng là ăn thịt người!
Có những người, quyền thế cao đến tột cùng, căn bản không nghe lý lẽ!
Lục Cận Dự thấy vậy, lạnh lùng nói, "Còn chưa cút?"
Người đàn ông nghe xong những lời này, như được đại xá, vừa muốn lôi kéo vợ con mình chuồn mất, lại nghĩ tới chuyện gì, lại quay về thật cẩn thận hỏi han, "Tổng giám đốc Lục, vậy... chuyện này, hẳn là không ảnh hưởng đến dự án giữa Vạn Kha và Thánh Ngự...?"
Lục Cận Dự cười lạnh nói, "Chuyện này ảnh hưởng hay không, còn phải xem tâm trạng của lão Đại chúng tôi rồi! Nhưng mà, tôi thấy nếu ông không thể cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì tôi thấy vị trí tổng giám sát này của ông, có lẽ phải mất rồi!"
Vậy thì sao được!?
Người đàn ông căng thẳng cầu xin tha thứ, "Tổng giám đốc Lục, chuyện chỉ là hiểu lầm! Anh ngàn vạn lần thứ tội cho tôi, tôi đâu nào biết... Có thể may mắn ở cùng một khu biệt thự với tổng giám đốc Mộ..."
"Đừng ở chỗ này tự tìm mất mặt xấu hổ, nhanh cút đi!"
Lục Cận Dự lên tiếng, thái độ cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, người đàn ông nghe xong, cũng không dám nói hai lời, căng thẳng đi mất.
Náo loạn một hồi không thoải mái như vậy, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần thấy rất buồn bực!
"Cận Dự."
"Ở đây."
"Dự án giữa Vạn Kha, tiếp tục thì tiếp tục. Nhưng mà..."
"Lão Đại, anh yên tâm! Ý của anh, em còn không rõ sao?! Em sẽ xử lý chuyện này!"
Lục Cận Dự là người có mắt nhìn, Mộ Nhã Triết vừa liếc một cái, anh ta lập tức hiểu hàm ý của anh.
"Đặt tài liệu lên bàn đi!"
Lục Cận Dự đặt tài liệu lên bàn, mới vừa thả tài liệu xuống, ánh mắt len lén nhìn về phía Tiểu Nguyệt Dao, tràn ngập thèm muốn!
"Ha ha... Lão Đại, em có thể bế công chúa nhỏ một lát hay không! (づ^0^)づ "
Ánh mắt Mộ Nhã Triết vô cùng lạnh, "Không được."
Vẻ mặt Lục Cận Dự lập tức sụp đổ, "Vì sao chứ?! (ㄒoㄒ) ~~ "
"Anh biết ý của cậu không ở trong lời!"
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, "Đưa tài liệu?! Anh thấy mục đích của cậu vốn không thuần khiết?!"
"Em chỉ ôm một lát thôi mà! Lão đại, sao anh có thể nhỏ mọn như vậy, sau này tôi sinh con gái, cũng cho anh ôm!"
Người đàn ông nào đó rất có nguyên tắc, "Anh có con gái, không hiếm lạ con nhà người ta!"
Lập trường của anh rất rõ ràng, chỉ là nếu Lục Cận Dự đến đây, chưa ôm được công chúa nhỏ, sao lại không công mà lui như vậy!?
Da mặt anh ta rất dày, một tiếng lão đại dài, một tiếng lão đại ngắn, cuối cùng, sau khi đeo bám dai dẳng, được ôm lấy nắm gạo nếp mềm mại đáng yêu!
Lúc anh ta ôm lấy Tiểu Nguyệt Dao, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần một trái một phải, như đang hộ giá, chuẩn bị tốt nếu công chúa nhỏ mà khóc, sẽ lập tức đoạt người về!
Hai bánh bao nhỏ như hổ rình mồi, khiến Lục Cận Dự vô cùng căng thẳng, thế cho nên biểu tình thành kính, ôm ấp một đứa bé, như đang hành hương!