Ánh mắt Tô Kỳ không khỏi có chút xa lạ, yên lặng nhìn tôi một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Hạ Thuần, em mang thai sao? Tại sao em không nói cho anh biết? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đứa bé... Là con của ai?"
Tôi nhẹ nhàng hỏi bâng quơ: "Đứa bé chảy mất rồi sao?"
Tô Kỳ thấy tôi cố gắng tránh né đề tài này, muốn nói lại thôi, có lẽ là anh ta thông cảm cho tôi, trong tình huống như vậy, cũng không có cách nào mà hỏi cho ra lẽ mấy chuyện này, chỉ nói: "Không có, thai ngoài tử cung, cần phải làm giải phẫu."
Gương mặt anh ta tối sầm, có chút không biết phải nói tiếp như thế nào.
"Cái đó..."
Tôi mấp máy môi, có chút không chịu nổi, nhưng không thể không mặt dày mà nói: "Anh có thể cho em mượn tiền không?"
"..."
"Đợi khi nào sức khỏe em khá hơn rồi, em sẽ đi làm thêm, mặc kệ như thế nào, em nhất định sẽ trả đủ cho anh."
Tô Kỳ mất khống chế nói: "Ai cần em trả tiền cho anh? Em xa lạ đối với anh như vậy sao?"
"Không được, phải trả."
Tôi nhàn nhạt nói: "Em không muốn mắc nợ anh bất cứ thứ gì."
Tô Kỳ lại trầm mặc thật lâu.
Anh ta vô lực che hai mắt, hít một hơi thật sâu, mới nghẹn ngào nói: "Hạ Thuần... Đó là lý do vì sao em tránh né anh sao?"
"..."
"Cho nên, em không muốn tiếp tục qua lại với anh? Em cho rằng, anh sẽ chán ghét em sao?"
"..."
Tôi yên lặng níu chặt chăn, nhìn tấm chăn trắng muốt, có vẻ thờ ơ.
"Tô Kỳ, anh không cần lo lắng cho em, anh không có nợ em cái gì, không cần phải vì em mà trả giá nhiều như vậy."
"Hạ Thuần, em đừng tra tấn anh, có được không?"
Tô Kỳ ôm chặt tôi, ánh mắt đỏ ngầu, đột nhiên anh ta chớp chớp mắt, rồi lại cúi đầu, che giấu đôi mắt ẩm ướt, không nhìn tôi nữa, làm tôi cảm thấy như mình đã quá sai rồi.
Trước giờ anh ta đều nói, làm một người đàn ông, đổ máu chứ không chảy nước mắt, lúc ở trước mặt tôi, anh ta luôn là ánh mặt trời chói lọi, rất ít khi biểu hiện sự bất lực như bây giờ.
Tôi miễn cưỡng cười: "Làm sao vậy? Tô Kỳ, em thật sự không sao cả."
"Không sao cả?"
Anh ta nhìn tôi, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, khóc cầm tay tôi: "Anh thật sự... Thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ nữa! Anh chỉ biết là, lúc biết chuyện em mang thai, lại còn lén lút uống thuốc, anh vô cùng hận bản thân mình! Vậy mà em lại nói là, không cần anh quan tâm, em không nợ anh, anh cũng không nợ em."
Anh ta nói tới đây, nghẹn ngào, bất lực nói: "Doãn Hạ Thuần, đừng tra tấn anh nữa, có được không? Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ cùng em đối mặt với tất cả. Tại sao em lại muốn trốn tránh anh? Em thật sự chán ghét anh lắm sao?"
Tôi nuốt nước mắt, gian nan nở nụ cười: "Tô Kỳ, cảm ơn anh... Nhưng mà, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, em rất khó mà giả vờ như không có chuyện gì rồi tiếp tục làm bạn gái của anh được. Nếu anh thật sự tốt với em, có thể giúp em một việc được không?"
"Giúp cái gì?"
"Chuyện này, em không muốn người nhà em biết."
Tôi nhíu chặt tấm chăn, khó khăn nói: "Anh cũng biết đó... Xảy ra chuyện như vậy, người nhà em chắc chắn sẽ rất tức giận! Em... Em muốn nhờ anh nghĩ cách giúp em."
Tô Kỳ hỏi: "Em không muốn để người nhà biết, hay là không muốn để cho Đông Vũ biết?"
Tôi cười u ám: "Cả hai."