(*) Phạm Khắc Nhã Bảo: những bảo vật vô giá, không phải có tiền là mua được.
Sợi ‘Bí Mật Hoa Viên’ là thứ được nhiều người ưa chuộng nhất, nó là một trong những Phạm Khắc Nhã Bảo do hãng Vicomte sản xuất, trên đời chỉ có một sợi.
Thế nhưng sợi dây chuyền này lại đang được đeo trên cổ của Vân Na, chỉ một khắc sau đó, mọi ánh nhìn đều bị cô ta thu hút.
Vô số nhà truyền thông vừa thấy Vân Na liền đưa máy về phía cô ta chụp tới tấp.
Mấy nữ minh tinh có mặt ở đây đều bắt đầu bàn tán, ai cũng nhìn về phía Vân Na, thật không biết gương mặt mới toanh này là ai.
“Bộ đồ trên người cô ta chính là bộ mới ra vào mùa xuân của Armani đấy… Trời ơi, nhìn chiếc vòng trên cổ cô ta kìa, đó chính là Phạm Khắc Nhã Bảo đó”
“Nghe nói từng viên đá nạm khắc trên đó đều có giá trị lên đến ngàn vạn tệ chứ chẳng chơi!”
“Không lẽ đó là đồ dỏm, Vicomte đâu sản xuất loại này nữa, đâu phải người nào cũng có thể mua được nói chứ!”
“Nhất định là đồ dỏm, sợi dây chuyền này người có tiền cũng chưa chắc đã mua được, mà cô gái này từ đâu chui ra vậy, sao còn mặt dày đeo cái thứ đồ dỏm đó đến đây chứ? Hừ…”
“Tôi nghe nói, lúc trước có một vị kim chủ không ngại giá trên trời bỏ tiền mua cho bằng được sợi dây chuyền đó đấy!”
Đám người đứng đó bắt đầu bàn tán.
Vân Na căn bản không nghe được mấy người đó nói cái gì, hiện giờ cô ta chỉ cảm thấy bản thân đang rất được chú ý, còn có nhiều ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ nhìn chằm chằm vào cô. Cô ta cảm thấy đắc ý vô cùng.
Vân Na kiêu ngạo ngẩng đầu, ưỡng ngực, khoe ra cơ thể đầy đặn nóng bỏng của mình, tự tin đi về phía cửa.
Nhưng vừa bước đến cửa đã bị bảo vệ đứng đó chặn lại. Bảo vệ lễ phép nói: “Thưa cô, xin trình thư mời”
Thư mời? Mấy tiệc rượu dạng vậy mà cũng cần thư mời sao?
Vân Na bối rối, nhưng rất nhanh cô ta trấn định lại tinh thần, cao ngạo ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào bảo vệ.
Cô ta khinh thường cười một cái, sau đó có chút giận dỗi nói: “Này là ý gì đây? Anh hỏi tôi có thư mời không? Anh nghĩ tôi là loại khách không mời mà đến hả?”
“Thực xin lỗi, thưa cô, cô hiểu lầm rồi, trình thư mời chỉ để phục vụ đưa cô về đúng bàn của mình thôi, nó vốn là một trong những quy định khi tham gia tiệc rượu.”Lễ tân khéo léo đi ra, mỉm cười nói, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.
Muốn dự tiệc rượu phải qua bước kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, để phòng ngừa mấy cô minh tinh hoặc mấy người không danh tiếng thừa nước đục thả câu lẩn vào. Có vài nghệ sĩ dù đã nổi tiếng không có thư mời vẫn muốn trà trộn vào tiệc rượu này.
Tiệc rượu được tổ chức mỗi năm tại Hoàn Vũ, mỗi lần chỉ phát 500 thư mời, 100 thư dành cho khách quí, 100 thư dành cho những người thuộc giới truyền thông. Từng khách bước vào nơi này đều phải trình thư mời, nếu không đều bị chặn ngoài cửa, dù là ai cũng không ngoại lệ.
Vân Na xấu hổ, không hờn giận nói: “Tôi đi cùng với một vị đạo diễn, như vậy cũng phải trình thư mời sao?”
“Thưa, cô đây có thể nói cho tôi biết cô đi cùng vị đạo diễn nào được không?”
“Đạo diễn Hà Lăng Tương”
“Phụt…”Những người đứng xung quanh nghe xong thì bật cười.
Vân Na xấu hổ cau mày, vừa quay đầu đi cô liền nhìn thấy nụ cười khinh thường của một cô gái đẹp tựa như hoa: Dương Mị.
Đêm nay Dương Mị mặc một bộ váy liền thân màu vàng nhạt dài chấm đất, dáng người duyên dáng yêu kiều, đơn giản không cầu kỳ, trên cổ có đeo một chiếc vòng kim cương cùng đôi hoa tai trang nhã, cả người toát ra vẻ thanh tao vô cùng.
Lúc nãy, Dương Mị là người thu hút giới truyền thông nhất. Đang lúc cô đang toả sáng thì đứa con gái này không biết từ đâu chui ra, kéo hết sự chú ý của mấy phóng viên.
Cô còn chưa đi được nửa thảm đỏ thì ánh hào quang đã bị Vân Na cướp đi hết rồi, dĩ nhiên chuyện này khiến Dương Mị chẳng vui vẻ gì.
Chưa kể người này mặt mày nhìn mới toanh, hình như mới vào nghề. Hừ, là người mới mà đến chút quy tắc cũng không nắm được, thật đúng là đáng ghét mà.