Vân Thi Thi tự vào bếp nấu một tô mì, vốn dĩ cô không giỏi nấu nướng nhưng hơn một năm qua đã bắt đầu học, có lẽ là vì muốn an ủi bản thân mình, cô tự mình nghiên cứu và tham gia một vài lớp dạy nấu ăn, cuối cùng đã có thể tự tin ra vào bếp.
Cô bưng tô mì vào phòng, Hữu Hữu đang ngồi trên giường đọc sách, thấy cô đi vào cậu thờ ơ đóng sách lại.
Vân Thi Thi mỉm cười, đặt tô mì lên bàn, nói với cậu: “Hữu Hữu, ăn chút gì đi! Nếu cứ không ăn sẽ ảnh hưởng đến thân thể đó!”
Hữu Hữu nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác nhưng thái độ không còn bài xích và kháng cự như lúc trước, cậu lạnh nhạt nói: “Không muốn ăn.”
“Con đã không ăn bốn ngày rồi.”
Vân Thi Thi đau lòng: “Ăn chút đi, ngoan? Mẹ đút con...”
Cô dừng giây lát, sợ cậu sẽ lại kháng cự, nên thay đổi cách xưng hô: “Cô đút cháu.”
Hữu Hữu ngồi trước bàn đọc sách, cứ thế lẳng lặng nhìn cô, không từ chối nhưng cũng không đồng ý.
Vân Thi Thi dè dặt đi đến gần cậu, sau đó kéo ghế ngồi đối diện, dùng nĩa cuốn mì, sau đó chậm rãi đưa đến gần miệng cậu.
Hữu Hữu hờ hững nhìn từng động tác của cô, đột nhiên cậu mở cái miệng nhỏ nhắn!
Cô cực kỳ mừng rỡ nhưng không dám thể hiện rõ lên khuôn mặt, kiềm chế sự kích động đút cậu ăn.
Mãi đến khi cậu nuốt xuống cô mới dám tin đây là sự thật!
Chịu ăn uống, chính là sự đột quá cực kỳ lớn đấy!
Cô xúc động, tiếp tục khuyên: “Ăn thêm chút nữa, ngoan?”
Hữu Hữu vẫn không nói gì như cũ, mặt nhìn chằm chằm tay cô.
Mì cô nấu cũng không có gì đặc biệt, có lẽ cậu thật sự đói nên ăn rất ngon miệng!
Cô lại thử đút cậu miếng nữa, cậu ngoan ngoãn há miệng ăn hết.
Thấy vậy, cô kích động đến nỗi sắp rơi nước mắt!
Vậy mà cậu lại chịu ăn, cô thật sự không ngờ!
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu cậu không chịu ăn thì bó tay, có lẽ đành phải ép cậu truyền dịch bổ sung dinh dưỡng thôi!
Hiện tại, cậu chịu ăn uống thế này, lòng cô thật sự rất vui!
Trải qua chuyện đêm qua, rốt cuộc nhóc con này không còn kháng cự như trước nữa.
Nhóc con ăn hết cả tô mì, Vân Thi Thi thử đút mấy muỗng súp, Hữu Hữu cũng ngoan ngoãn uống.
Chỉ cần cô đút, cậu tuyệt đối không từ chối!
Lúc Vân Thi Thi bưng cái tô không ra khỏi phòng, Cung Kiệt cũng đi đến, nhìn thấy cái tô trống không, anh có hơi hoài nghi: “Nó chịu ăn uống rồi à?”
Cô kích động gật đầu: “Đúng vậy! Nó ăn hết cả tô mì đấy!”
“Ôi trời...”
Cung Kiệt khó tin mở to mắt: “Rốt cuộc nó cũng chịu ăn uống rồi!”
“Chỉ là... Thái độ với chị vẫn lạnh nhạt như vậy.”
Vào lúc cậu mở miệng ăn, thậm chí cô còn nghi ngờ, có phải cậu khôi phục trí nhớ rồi không!
Thế nhưng, mãi đến lúc cô bưng tô không ra khỏi phòng, cậu vẫn lạnh lùng nhìn bóng lưng cô như cũ, lúc này cô mới hiểu, nếu thật sự khôi phục trí nhớ, cậu sẽ không lạnh lùng với cô như vậy!
Nhưng ít ta thì Hữu Hữu cũng đã chịu ăn uống, đó là một sự tiến triển lớn!