Mộ Dịch Thần này nhìn ngây ngốc, ánh mắt lại ngoài dự đoán của mọi người
Mộ Dịch Thần thấy em trai hoài nghi liền bất mãn, sẵng giọng: "Dừng ngay ánh mắt kia lại!"
Giống như xem cậu là một tên đần vậy.
"Em còn chưa trả lời anh, có thích không?"
Mộ Dịch Thần hỏi không ngừng.
Hữu Hữu lại như là cố ý xem nhẹ vấn đề này, cầm lắc tay, nghiên cứu một hồi: "Lắc tay này đeo như thế nào?"
"Anh giúp em."
Mộ Dịch Thần lập tức xung phong nhận việc, cầm lắc tay: "Duỗi tay ra."
"Ừm."
Hữu Hữu vươn tay, lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt.
Động tác của Mộ Dịch Thần rất nhẹ nhàng, nhưng Hữu Hữu quá gầy, cổ tay nhỏ hơn của cậu một vòng, nhướng nhướng mày, lại buộc chặt một cái.
"Chặt quá sao?"
"Không chặt, vừa."
"Em gầy quá, sao lại có thể gầy như thế chứ?" Mộ Dịch Thần chớp mắt: "Bình thường có phải không ăn thịt không?"
"Ăn."
"Ăn cực kỳ ít?"
Hữu Hữu nói: "Tất nhiên là không. Tôi là động vật ăn thịt."
Không ăn thịt sẽ không vui.
Hơn nữa rất thích thịt bò, khi tâm tình tốt sẽ ăn cả tảng thịt bò, còn có thể chế biến các món từ thịt bò tốt hơn cả đầu bếp.
"Vậy vì sao em không có thịt!?" Mộ Dịch Thần hết nói nổi.
"Ừm... Trước kia mẹ cực kỳ chú ý đến vấn đề dinh dưỡng, nói tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày đều có thực đơn, nhưng mà dù ăn thế nào cũng không được mấy cân thịt." Hữu Hữu hồi tưởng lại trước kia, mỗi lần cậu nhóc đứng lên cân, kim đồng hồ cũng không dịch chuyển bao nhiêu, mỗi lúc như vậy thì Vân Thi Thi đều có dáng vẻ rất thất bại: "Hình như cơ thể này có ăn bao nhiêu cũng không béo lên được cân thịt nào hết."
Mộ Dịch Thần thấy thần kỳ chớp chớp mắt: "Vậy vì sao em lại gầy như vậy, cảm giác chỉ cần anh dùng một bàn tay cũng có thể xách lên được."
"..." Hữu Hữu không nói gì nhìn anh: "Anh thật sự là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản."
"Nói bậy! Anh đâu có đầu óc đơn giản?"
"Như thế..." Hữu Hữu nâng cằm dưới, đọc ra một đề số học: "4+5+6+7+8+9+10 bằng bao nhiêu? Cho anh mười mấy giây đồng hồ, mau tính xem."
Đề số học đơn giản như thế này, trên cơ bản thầy giáo vừa đọc xong đề bài, cậu liền có thể đọc ra đáp án.
Tiểu Dịch Thần lại không thể không cúi đầu, dùng mười ngón tay làm que tính.
Hữu Hữu nhìn anh, thật lâu không nói gì.
"Thôi, đem mười đầu ngón chân của tôi cho anh cũng không đủ."
Hữu Hữu khinh bỉ một câu, Mộ Dịch Thần giống như bị vạn tên xuyên tim, thâm tâm bị đả kích: "Anh... Anh hôm nay không có tâm trạng, tính toán không tốt, bình thường đề số học như vậy đối với anh rất đơn giản."
"..." Hữu Hữu hoàn toàn cạn lời.
Đề số học đơn giản như vậy liên quan gì đến tâm trạng!?
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Ngay sau đó, người hầu nhẹ nhàng gõ cửa: "Hai cậu chủ nhỏ, mau thay quần áo!"
Mộ Dịch Thần nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
"Đêm nay ở bên bờ biển ăn cơm dã ngoại ạ..., mọi thứ đều đã đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ hai người."
"Đã biết!"
Mộ Dịch Thần quay đầu nói: "Chúng ta xuống lầu đi!"
"Ừm..."
Hữu Hữu gật đầu, đi tới cửa.
Mộ Dịch Thần bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chần chừ một hồi, liền đuổi theo nắm tay em trai.
Mới đầu Hữu Hữu muốn tránh thoát, Mộ Dịch Thần lại nắm tay cậu rất chặt, không để cho cậu rút tay ra.