Đôi mày Vân Thi Thi nhíu lại, chỉ liếc mắt đã nhận ra cậu ta!
Không, là cô ấy.
Quân Mặc, ở biệt thự ngay cạnh cô.
Thấy cô ấy dừng xe, Vân Thi Thi lịch sự nói: “Xin chào!”
Quân Mặc lấy mắt kính xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn lướt qua cô, môi mỏng hé ra.
“Lên xe.”
Hai chữ đơn giản, Vân Thi Thi lại hơi bối rối.
“Hả? Có ý gì?”
“Chỗ này rất khó bắt xe.” Giọng của cô ấy hơi trầm, lộ vẻ khàn khàn, thuộc dạng hơi âm nhu, nếu không nghe kĩ thì rất khó phân biệt giới tính: “Chẳng phải cô muốn đi Hoàn Vũ phỏng vấn sao? Vừa khéo tiện đường.”
Dù hơi đột ngột, nhưng thời gian quan trọng hơn, cô không để tâm nhiều nữa, nhanh chóng gật đầu: “...Cảm ơn!”
Mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, Quân Mặc thuần thục bẻ tay lái, đạp chân ga, chiếc xe rời khỏi Hương Thể Mạn Bộ như bay.
Vân Thi Thi đặt túi sang một bên, tò mò ngắm nhìn xung quanh, tầm nhìn rơi vào kính chiếu hậu, phản chiếu khuôn mặt tuấn mĩ.
Sở dĩ dùng từ tuấn mĩ để hình dung một người phụ nữ là bởi vì bất kể khí chất hay trang phục của Quân Mặc đều có sự kết hợp giữa nam và nữ, có phong độ và sự trầm ổn của người đàn ông, cũng có tinh tế nhẵn mịn của người phụ nữ.
Sự tuấn mĩ này, không liên quan đến giới tính, nhất là đuôi mắt hẹp dài, thâm thúy mê người, thậm chí chỉ chớp mắt cũng khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Kính chiếu hậu, ánh mắt Quân Mặc quét qua, đụng phải tầm nhìn quan sát của cô.
Vân Thi Thi lúng túng thu lại ánh mắt.
Trong xe hơi lạnh.
Sau một đêm mưa nhỏ, thời tiết có cảm giác mát mẻ hơn.
Trong xe không khí tươi mát nhưng cũng hơi lạnh, hơn nữa trên người cô chỉ mặc một bộ đồ mỏng, bởi vậy khó tránh khỏi cảm thấy hơi lạnh.
Quân Mặc qua kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thi Thi, môi mỏng mở ra: “Lạnh?”
“Ừ! Hơi hơi.”
Quân Mặc lại nhìn thằng về phía trước, không nói gì, mở hệ thống sưởi.
Không lâu sau, bên trong buồng xe ấm lên.
Vân Thi Thi cảm động với sự săn sóc của cô ấy, lập tức nói cảm ơn, khóe môi Quân Mặc nhếch lên nhưng không phát ra tiếng, chỉ rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá, điêu luyện châm lửa.
Bật lửa là chiếc Zippo phiên bản hạn chế của bộ “Ngọn lửa thần”, rất khó gặp ở thành phố.
Một luồng khói thơm lan tỏa trong xe.
Mùi thuốc lá không nồng, cũng không hề gay mũi, trái lại khá dễ ngửi, ít nhất cũng không khiến người khác phản cảm.
Dọc đường yên ắng.
Tốc độ xe rất nahnh, khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua.
“Cô tên Vân Thi Thi đúng không?”
“Ừ.” Cô lấy làm lạ: “Sao cô biết tên tôi?”
“Từng gặp trong tiệc rượu.” Quân Mặc im lặng một lúc, dường như đang tìm kiếm từ ngữ, cuối cùng vẫn chỉ là hai chữ đơn giản: “Rất đẹp.”
Mặt Vân Thi Thi đỏ lên, mỉm cười: “Cảm ơn.”
Trong lòng hơi ngoài ý muốn.
Tuy Quân Mặc thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trên thực tế không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài, dễ gần khiến người khác bất ngờ.
Quân Mặc nói: “Có thể ký hợp đồng với Hoàn Vũ, là cơ hội tốt, phải quý trọng.”
“Ừ, tôi biết rồi!”
Chiếc xe nhanh chóng lái vào tòa nhà Hoàn Vũ.
“Đưa cô đến đây thôi, tôi đi đỗ xe đây.” Vừa dứt lời, Quân Mặc liền lái xe vào nhà để xe.
Sự tốt bụng của cô ấy khiến Vân Thi Thi không khỏi thụ sủng nhược kinh.
*Thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt nên đâm ra sợ hãi.
Giống như đang nằm mơ, không hề chân thật.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tiểu Tuyết ra, bên cạnh cực ít có phụ nữ đối tốt với cô như vậy.