Thời gian trôi rất mau, lúc hết giờ, Vân Thi Thi ủ rũ buông súng đồ chơi xuống.
Trong sáu mươi giây cô chỉ làm nổ tám quả bóng, có điều vận may của cô cũng không tệ lắm, số điểm rơi ra dều tương đối lớn, nhưng số quả nổ quá ít, nên tổng cộng điểm chỉ đạt 150.
Vân Thiên Hữu cũng bước tới ôm súng đồ chơi, suýt chút nữa bị sức nặng làm cho ngã ngửa, vội đặt súng lại chỗ cũ.
Thật là nặng!
Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói với cậu: “Trò này khó quá.”
“Bỏ qua đi, mẹ!” Hữu Hữu mỉm cười, không quá tiếc nuối: “Chúng ta đi chỗ khác chơi đi!”
Vân Thi Thi gật đầu, bế cậu lên, cùng với nhóm Khương Lê bốn người rời đi.
Chân trước vừa rời đi, ở cột đèn cách đó không xa, một cái đầu nhỏ ló ra.
Tiểu Dịch Thần cầm balo bước ra, nhìn bóng lưng đám người Vân Thi Thi rời đi, không vội vã đuổi theo.
Cậu giơ cổ tay, mở chức năng định vị, đưa Vân Thiên Hữu trở thành mục tiêu. Vì vậy đi tới chỗ trò bắn súng, mím môi, đưa vé khách quý ra trước mặt nhân viên.
Ban nãy, cậu nấp sau cột đèn, thầm quan sát từng cử chỉ Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu, rốt cuộc phát hiện trên cổ tay Vân Thiên Hữu có đồng hồ thông minh kiểu dáng giống cậu.
Giờ cậu mới hiểu, mục tiêu mà cậu theo đuổi nãy giờ, chính là cậu ấy!
Là đứa trẻ lần trước gặp trong tiệc rượu à?
Là em trai của cậu đúng không?
Chắc chắn là em trai cậu rồi!
Khuôn mặt giống cậu như vậy, trên đời không tìm ra người thứ hai!
Khuôn mặt ấy đã vô số lần xuất hiện trong giấc mộng của cậu, cực kì quen thuộc.
Cậu không biết cái gì là tâm linh tương thông, cũng không biết rốt cuộc cậu bé đó có quan hệ như thế nào với cậu!
Nhưng trong tiềm thức cậu cảm giác, cậu bé ấy, chính là em trai cậu!
Cậu thật sự có một em trai, đây không phải là mơ!
Bên cạnh sự kinh ngạc, cậu lại không nóng lòng xuất hiện, mà âm thầm theo đuôi bọn họ.
Cậu thấy Vân Thi Thi vì Vân Thiên Hữu, không tiếc chơi đi chơi lại trò ném bóng rổ, chỉ để đổi lấy cặp gấu bông cho Vân Thiên Hữu.
Cậu thấy đứa bé khác cướp đồ chơi của Vân Thiên Hữu, Vân Thi Thi không bênh vực đứa trẻ kia, thay vào đó là bảo vệ con trai mình.
Cậu thấy khi Vân Thiên Hữu nhường món đồ chơi, biểu cảm của Vân Thi Thi vừa đau xót vừa cảm động.
Cậu còn thấy vì để thắng cho Vân Thiên Hữu một phần thưởng nữa, Vân Thi Thi xắn tay chơi trò bắn súng...
Tất cả mọi thứ, đều thu vào trong mắt.
Không phải là không hâm mộ!
Nhất là khi đang bị Mộ Nhã Triết để lại một mình ở công viên, sự cô đơn và mất mát này, khi nhìn thấy hai mẹ con ấm áp động viên nhau thì càng thêm khổ sở.
Vừa khổ sở, lại vừa khát khao!
Cậu khát khao, có một người mẹ như Vân Thi Thi, bảo vệ cậu, yêu thương cậu, che chở cậu!
Cũng ước ao Vân Thi Thi, bất cứ lúc nào, mặc kệ cậu làm gì, mẹ luôn luôn đứng về phía cậu, không quay sang giúp đỡ đứa trẻ khác!
Khi nhìn thấy Vân Thi Thi không thể đạt mục tiêu của trò chơi, trong lòng cậu hạ quyết tâm.
“Anh bạn nhỏ, cậu muốn chơi à?” Nhân viên ngạc nhiên quan sát cậu, thấy cậu lẻ loi một mình, bèn nhìn dáo dác xung quanh tìm phụ huynh của cậu.
“Là tôi chơi, đưa cho tôi súng.” Tiểu Dịch Thần lạnh lùng nói, lời ít ý nhiều đưa ra yêu cầu.