Vân Nghiệp Trình vừa áy náy vừa cảm kích, khi Lý Cầm còn sống vô cùng hà khắc với Vân Thi Thi, mà đứa bé hiếu thuận này không nhớ chuyện trước kia, giải quyết tốt hậu quả cho bà ta, trong lòng Vân Nghiệp Trình không biết có cảm giác gì.
Vân Thi Thi lại nói: "Hận thì hận, nhưng người đã chết, con hà tất phải so đo với người đã qua đời. Cha, quý trọng người trước mắt, cha hài lòng, là tốt rồi."
"Thi Thi... Cám ơn con! Cha... Là cha có lỗi với con!"
Vân Nghiệp Trình hối hận nói không nên lời.
...
"Tổng giám đốc Vân, đã xử lý sạch sẽ rồi."
Trong điện thoại, giọng nói của Lý Hàn Lâm mịt mờ mà nặng nề, hàm nghĩa trong đó, không cần nói cũng biết.
Hữu Hữu gật gật đầu, khen một câu: "Chuyện này cháu biết rõ. Chỉ trong thời gian hai ngày, chú đã xử lý thích đáng, không thể không nói, năng lực của chú đúng là vô cùng xuất sắc!"
"Chú..." Lý Hàn Lâm ngổn ngang trong gió.
Cũng không biết nhóc con này nói như thế, cuối cùng là ca ngợi ông hay là đang hạ thấp ông.
Giống như biết người bên kia điện thoại đang yên lặng nói gì, Hữu Hữu nhàn nhạt nói: "Cháu đang khen chú."
...
Có phải người này có thuật đọc tâm rất giỏi không?
Tại sao khoảng cách xa như thế, ở trong điện thoại, cậu lại có thể đoán ra trong lòng ông đang lặng lẽ nghĩ gì.
"Trong xử lý công việc, chúng ta đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, sự ngầm hiểu giữa chúng ta, rất khó nói thành lời. Chú hiểu cháu, cháu cũng hiểu chú, chú yên lặng oán thầm cháu trong lòng, đương nhiên cháu biết!" Hữu Hữu lại đoán hoạt động tâm lý của ông, nhẹ nhàng nói.
Lý Hàn Lâm hoàn toàn không phản đối nổi nữa.
"Tổng giám đốc Vân..."
"Vâng?"
"Cháu nhất định là yêu nghiệt đầu thai chuyển thế, chú có cảm giác, cháu không phải một sinh vật bình thường."
Đầu kia im lặng một lúc lâu.
Trong lúc Lý Hàn Lâm lo lắng đề phòng, lời nói đau thương của Hữu Hữu vang lên: "Sắp sang năm mới rồi."
"..."
"Xem ra tiền thưởng cuối năm của người nào đó, không có rồi."
"Tổng giám đốc Vân, đừng... vừa nãy không phải chú chỉ đùa giỡn với cháu hay sao..."
Lời còn chưa dứt, đầu kia lại truyền tới tiếng “tút tút tút” lạnh lùng.
Lý Hàn Lâm ôm di động, khóc không ra nước mắt.
Nghĩa trang núi Vũ Lan.
Người ở đây rất thưa thớt.
Sau đông chí, nơi này lộ ra vẻ hiu quạnh.
Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, một bóng dáng thon gầy bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nghĩa trang.
Bóng lưng gầy gò, mặc một áo liền mũ màu đen, áo kéo đến tận cổ, kéo mũ lên đỉnh đầu, che khuất hơn nửa gương mặt, thấy không rõ diện mạo.
Nhưng mà nhìn theo thân hình, thì là một cô gái trẻ tuổi dáng người không cao.
Hai tay cô gái nhét trong túi tiền, chậm rãi đi vào cửa.
Bảo vệ đứng dậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tới một cái, lòng thầm thấy lạ.
Từng thấy người tới thăm mộ, nhưng chưa từng thấy, sáng tinh mơ trời còn chưa sáng hẳn, nghĩa trang mới vừa mở cửa, thì đã chạy tới tảo mộ.
Vì thế, anh ta đi ra khỏi phòng bảo vệ, mới vừa đi qua, muốn hỏi thăm một tiếng.
Còn chưa đi đến bên người người nọ, thì lại bị khí tức kì lạ phát ra trên người người đó làm sợ tới mức lui về sau nửa bước.
Cô gái này, rõ ràng là người sống, sao lại giống quỷ như vậy!
Bảo vệ lắc lắc đầu, quyết định không xen vào việc của người khác, quay về phòng bảo vệ tránh gió thôi.
Bỗng nhiên cô gái lại đi tới chỗ anh ta.
"Kiểm tra giúp tôi một cái tên."
Bảo vệ ngẩng đầu, thì thấy chẳng biết lúc nào, cô gái đã im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cửa sổ, khiến người ta nhảy dựng.
"Cô... cô làm gì vậy? Sao giống quỷ quá vậy, đi đường không phát ra tiếng."