“Cha!!!”
Nước mắt Tống Ân Nhã rơi như mưa, biết vậy đã chẳng làm, cầu xin, “Là con sai… Con biết sai lầm rồi, nếu cha hận con, có thể mắng chửi con, đánh con, cho dù đánh chết con, con cũng không oán không hận! Dù sao con cũng không muốn tiếp tục sống nữa! Con làm mất hết mặt mũi của cha, của mẹ, của cả gia tộc! Cha bóp chết con đi? Con biết sai lầm rồi, hu hu hu hu…”
Tống Ân Nhã thương tâm gào khóc, khóc rống lên.
Tống Chính Quốc tức đến nghiến răng nghiến lợi, thấy đức hạnh này của Tống Ân Nhã, quả thật giơ cao tay lên, đánh mạnh về phía cô ta!
Giang Khởi Mộng nhanh tay lẹ mắt, che chở cô ta vào trong ngực, đúng lúc ngăn cản ông ta, nói, “Chính Quốc, anh bình tĩnh một chút! Anh bình tĩnh một chút đi!”
“Sao tôi có thể bình tĩnh được chứ? Sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy, tôi hận không thể… Tôi hận không thể…”
“Chuyện đã xảy ra rồi, nói những lời này cũng vô dụng thôi! Ân Nhã đã biết sai rồi! Em tin tưởng, con bé thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa! Bây giờ cho con bé một cơ hội cuối cùng đi?”
Giang Khởi Mộng khổ sở cầu xin, ôm chặt lấy Tống Vân Tích, lui vào trong góc.
Tống Chính Quốc ngơ ngẩn nhìn bọn họ, đột nhiên cười lạnh lùng, môi run rẩy nói ra mấy chữ, “Được lắm! Mẹ con các người đồng lòng! Biến thành tôi không phải là người, đúng không?”
Giang Khởi Mộng sợ tới mức không dám nói lời nào.
Tống Chính Quốc run rẩy lấy ra một gói thuốc, vừa đốt một điếu, hút được vài ngụm giải tức giận, nhưng vừa thấy hai mẹ con ở bên cạnh đáng thương tội nghiệp lui vào góc, nhớ đến trong bụng Tống Ân Nhã còn đứa bé chưa đầy tháng, nhất thời lại buồn bực, ném hộp thuốc lá đi.
“Bộp” một tiếng, hộp thuốc lá đập vào kính chắn gió, sau đó lập tức rơi xuống.
Tống Chính Quốc hồn xiêu phách lạc che kín mặt, thân thể cúi xuống, khàn khàn mở miệng, “Ân Nhã! Con như vậy… Sẽ hại chết cha, biết không?”
Giang Khởi Mộng sợ hãi rồi.
Tống Vân Tích cũng ngây người, cho đến nay, Tống Chính Quốc ở trước mặt bọn họ, cho đến bây giờ đều là khí thế đội trời đạp đất!
Nhưng hôm nay, bởi vì Tống Ân Nhã, lần đầu tiên trong cuộc đời ông ta, ở trước mặt bọn họ, rơi xuống nước mắt nam nhi!
Tống Ân Nhã thấy, lại càng sợ tới mức không dám thở mạnh, cô ta cảm thấy mình đã hại cha thê thảm, nhưng hiện giờ mình là tội nhân, cũng không thể đi an ủi ông ta một câu, trái tim giống như bị dao cắt, đau lòng cha, cũng đau lòng chính mình!
Đồng thời càng hận Mộ Nhã Triết nhiều hơn!
Có thể nói, yêu càng sâu đậm, hận càng sâu!
Đối với Mộ Nhã Triết, giờ phút này, toàn bộ chuyển hóa thành hận đến tận xương tủy.
Cô ta ôm bả vai, bất lực nói, “Cha… Thực xin lỗi… Con thật sự biết sai rồi… Sau này cha nói cái gì, con sẽ nghe theo lời cha hết! Sẽ không đối nghịch với cha nữa… Hu hu hu…”
Cô ta không cầu Tống Chính Quốc tha thứ!
Hiện giờ chỉ hy vọng, cho dù trả giá lớn như thế nào, cũng đừng liên lụy đến cha!
Tống Chính Quốc thủy chung không nói một tiếng, yên lặng để nước mắt rơi, dọc đường đi, không có nói một câu.
Nhìn ra được, tâm tình của ông ta cực kỳ trầm trọng, Giang Khởi Mộng cũng không dám quấy nhiễu ông ta.
Đoàn người về đến nhà, cuối cùng, tất cả đều ngồi ở trong phòng khách, Giang Khởi Mộng ra lệnh cho bảo mẫu mang Tống Ân Nhã về phòng trước, rửa mặt chải đầu một phen.