"Được."
Cái bánh bao nhỏ này, thật sự là hiểu còn nhiều hơn cô.
Mộ Nhã Triết đi lên trước, cầm tay cô, Vân Thi Thi quay đầu lại, cùng nhìn nhau cười một tiếng, lập tức cùng cắt dao thứ nhất, hai nhóc con vỗ tay reo hò.
"Hữu Hữu, có thể ăn chưa?" Tiểu Dịch Thần thèm muốn nhìn qua, ánh mắt nhìn chằm chằm bánh kem, nước bọt đều sắp chảy xuống.
Hữu Hữu xem thường liếc mắt nhìn cậu, mặt không thay đổi nói: "Làm phiền anh lau nước miếng trước đã."
Tiểu Dịch Thần: "...?"
Hữu Hữu che trán thở dài: "Anh trai ngốc, sao anh thèm thế?"
"Bởi vì Hữu Hữu làm bánh kem, nhìn rất mê người.”
Hữu Hữu đen mặt, thở dài một tiếng, sau đó chủ động cắt một miếng bánh kem, đưa cho cậu.
"Này! Chú mèo ham ăn, ăn đi!"
"Anh không muốn cái này! Anh muốn đồ chơi làm bằng đường phía trên bánh kem!"
Hữu Hữu trầm ngâm một lát, tò mò hỏi: "Anh muốn cái nào?"
Tiểu Dịch Thần thèm ăn chảy nước miếng: "Anh muốn em!"
Hữu Hữu lập tức nói: "Không được!"
"Vì sao không được?!"
"Anh không thể ăn mình sao?"
Tiểu Dịch Thần ủy khuất mà nói: "Anh nhìn không ăn ngon bằng em. Hữu Hữu hẹp hòi, mang đồ chơi làm bằng đường của em cho anh ăn đi!"
Nói xong, còn quấn cậu vung vẩy.
Hữu Hữu lại lập trường kiên định, lắc đầu như vượt sóng."Không được! Không được! Em không cho anh ăn đâu!"
"Hừ! Hữu Hữu hẹp hòi! Vậy anh ăn mẹ làm bằng đường."
Nói xong, cậu thèm ăn vươn tay, hướng về phía hình người đáng yêu nhất trên bánh ngọt, Hữu Hữu bỏ ra công sức nhiều nhất.
"Bộp" ——!
Hữu Hữu một mặt ghét bỏ đẩy móng vuốt nhỏ của cậu ra.
"Không được!"
Tiểu Dịch Thần thất bại nói: "Vậy thì thế nào?"
"Anh cũng không thể ăn mẹ! Nếu không, anh ăn cha đi!" Hữu Hữu nói.
Tiểu Dịch Thần nghe xong, vô cùng ủy khuất, bất đắc dĩ nói lầm bầm: "Anh không cần ăn cha đâu! Xấu như vậy, miệng anh không tầm thường vậy."
Vân Thi Thi và Hữu Hữu "phì" một tiếng, lại đồng thanh bật cười.
Một bên, vẻ mặt Mộ Nhã Triết âm trầm đến mức thấp nhất.
Quanh mình, giống như có không khí lạnh đánh tới.
Tiểu Dịch Thần run sợ cả người, vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy sắc mặt Mộ Nhã Triết vô cùng đáng sợ, lập tức nghiêm túc giải thích: "Cha, xin lỗi! Con không phải nói cha xấu, con nói đồ chơi bằng đường trên bánh kem xấu, cha không nên tức giận!"
Hữu Hữu: "..."
Vân Thi Thi: "..."
Sắc mặt Mộ Nhã Triết càng đen hơn.
Vì sao tên nhóc này, còn muốn nghiêm túc giải thích với anh.
Hữu Hữu vội nói: "Tiểu Dịch Thần, anh ngoan ngoãn, để mẹ chọn trước! Về sau mới đến phiên anh!"
Nói xong cậu quay đầu, nghiêm túc nói: "Mẹ, chọn một đồ chơi bằng đường nếm thử xem!"
Vân Thi Thi ngạc nhiên nói: "À? Con nói là đồ chơi trên bánh kem làm bằng đường sao?"
"Đúng vậy!"
"Thật sự có thể ăn sao?!"
Cô vẫn có chút ngạc nhiên.
Lần đâu tiên cô nhìn thấy thứ bằng đường trên bánh, Hữu Hữu nặn đồ chơi làm bằng đường, sinh động như thật, linh động đáng yêu, không nghĩ tới, mấy cái đồ chơi làm bằng đường này lại có thể ăn.
Sinh động như thật... À... ngoại trừ Mộ Nhã Triết kia.
Cũng không biết Mộ Nhã Triết biết trong lòng cô ghét bỏ đồ chơi là anh như vậy, không biết có cảm tưởng gì.