"Hữu Hữu không nghe lời!" Vân Thi Thi cũng giận dỗi nhíu mày, nhìn cậu.
Hữu Hữu chưa từng thấy ánh mắt nổi giận của Vân Thi Thi.
Cô luôn dịu dàng như nước, xưa nay chưa từng nổi giận với cậu.
Nhưng mà, vì bọn họ, lại nói cậu không nghe lời.
Cậu không nghe lời chỗ nào!
Hữu Hữu mím môi, nắm chặt nắm tay, buông ra, rồi lại nắm chặt lần nữa, đau lòng nói: "Mẹ ngốc! Hữu Hữu không muốn để ý tới mẹ!"
Dứt lời, cậu nhóc giận hờn chạy về phòng ngủ.
"Ầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Trong phòng khách, ba người hai mặt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tiểu Dịch Thần có chút đau lòng nói: "Mẹ, có phải con đã chọc giận em trai rồi không?"
...
Trong phòng ngủ, Hữu Hữu co người lại chui vào trong chăn, giận hờn dùng chăn che cả người lại, thân thể nho nhỏ cuộn thành một đoàn trong ổ chăn, như một đứa trẻ bất lực, chặt chẽ bao bọc lấy mình.
Đôi mắt đã khô cạn từ lâu, không còn nước mắt, nhưng trong lòng, lại như có một đồ vật bén nhọn, tàn nhẫn kéo dài một vết thương, máu me đầm đìa.
Cửa chậm rãi được người mở ra, một hồi tiếng bước chân rón rén đi tới bên giường.
Là mẹ sao?
Mẹ sợ cậu tức giận, đau lòng, cho nên tới an ủi cậu sao?
Hữu Hữu cẩn thận vén chăn lên một góc, nhưng chỉ trông thấy nét mặt tươi cười như ánh mắt trời của Tiểu Dịch Thần.
Giống như hết thảy hắc ám nứt ra một lỗ hổng cực lớn.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua phá tan lỗ hổng, tràn vào một mảnh ấm áp.
Hữu Hữu choáng váng, mở to mắt.
"Hữu Hữu.” Tiểu Dịch Thần dè dặt gọi tên của cậu, trên mặt dịu dàng như nước, làm cho lòng cậu khẽ động.
Oan ức trong mắt Hữu Hữu nhạt đi mấy phần.
"Làm gì vậy?"
"Hữu Hữu, anh...” Tiểu Dịch Thần khẽ cắn răng, có chút ngốc, mở miệng: "Anh thích em nha, Hữu Hữu!"
"Tôi biết.”
Hữu Hữu có chút kiêu ngạo, hừ bằng giọng mũi, làm như bị quẫn bách, nhanh chóng che mặt mình lại lần nữa, giờ khắc này, trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Hữu Hữu, thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tiểu Dịch Thần, có chút nóng lên!
Tiểu Dịch Thần tóm chặt một góc chăn, cách chăn, mỉm cười nói: "Em không thích anh cũng không sao, anh sẽ bảo vệ em! Anh biết, em sợ anh cướp mẹ với em, đúng không?"
Bánh bao nhỏ ở trong chăn, im lặng không nói lời nào.
Tiểu Dịch Thần nháy mắt một cái, cười nói: "Em yên tâm, anh sẽ không cùng em cướp mẹ! Bởi vì, anh là anh trai mà! Cái gì anh cũng sẽ nhường cho em!"
"Không cần cậu nhường tôi.”
Giọng bánh bao nhỏ buồn buồn truyền ra từ trong chăn.
"Mẹ vốn là của tôi, Hừ!"
"Anh biết.”
Tiểu Dịch Thần thấy cậu đồng ý nói chuyện cùng mình, trong lòng có chút hài lòng.
Lần đầu gặp gỡ Vân Thiên Hữu, cho cậu một cảm giác thật kỳ diệu.
Rõ ràng đứa bé này cả người mọc đầy gai, nghiễm nhiên là một con con nhím nhỏ, nhưng đối với cậu, vẫn sinh ra chút thân thiết.
Yêu thích cậu!
Từ lần gặp mặt đầu tiên, cậu đã thích đứa em trai này.
Thông minh, đáng yêu, mặc dù có lúc độc miệng, còn cố ý ra đề toán rất khó trêu đùa cậu.
Nhưng cậu vẫn rất thông minh và đáng yêu.
"Em trai, em đừng giận nữa, ngày hôm nay là do anh không đúng, chỉ muốn đùa với em, nhưng lại chọc em đau lòng, lần sau anh sẽ không như vậy!"
Cậu thành khẩn giải thích, trên mặt Hữu Hữu trong nháy mắt xẹt qua chút kinh ngạc.
Hơi kinh ngạc.
Vốn dĩ trong lòng kết một tầng hàn băng dày đặc, lại bị sự dịu dàng và cưng chiều của cậu nhóc toát ra trong lúc vô ý, hòa tan chút ít!