Anh ấy sau cùng, vì vậy cảnh vừa rồi cũng không lọt vào mắt anh ấy, khi anh ấy đứng ở cửa, Vân Thi Thi đã ngã xuống đất rồi.
Một bên, một cô gái tóc đuôi ngựa trong tay cầm chiếc ghế đẩu, lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Phòng học in lặng một cách kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều lặng im tại chỗ, không ai dám phát ra tiếng động.
Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy mặt thật của Cố Tinh Trạch, lúc trước đều là nhìn thấy dáng vẻ của thiên vương qua màn hình ti vi, có lúc kiêu ngạo, khi thì lạnh lùng, khi thì lại ấm áp.
Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tinh Trạch ngoài đời, so với trên truyền hình còn cao quý, đẹp trai anh tuấn. tự nhiên hơn.
Chỉ có điều vào lúc này trên người anh ấy phát ra vẻ lạnh lùng thấu xương, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, như thể một ánh nhìn có thể giết chết người.
Mọi người đến một cử động cũng không dám, thậm chí không dám phát ra tiếng, đến cả gọi nhau cũng thầm thì, chỉ sợ làm kích động người đàn ông trước mặt.
“ Ai làm?” Cố Tinh Trạch lạnh lùng cất tiếng chất vấn lần nữa, một giọng nói lớn vang cả căn phòng, làm tê liệt thần kinh của mọi người.
Không biết là ai, yếu ướt chỉ tay về phía cô gái tóc đuôi ngựa đứng bên bục giảng, nói nhỏ:” là là Lưu Y Y.
Mọi người ngay lập tức đổ dồn về phía Lưu Y Y.
Lưu Y Y sợ tới mức lùi lại một chân, lưng dựa vào bảng đen, nhất thời không biết làm thế nào. Đôi vai run rẩy, khó khăn lấy lại dũng khí, mạnh mẽ nói: “ Không phải tôi, là Vân Thi Thi, là cô ta động thủ trước!”
Vừa nói, như vớ được cành cây cứu mạng yếu ớt, cô ta không ngừng cho Cố Tinh Trạch thấy vết thương dính máu trên đỉnh đầu, giọng đáng thương” Nhìn này, là do cô ấy gây ra! Cô ta ra tay trước, tôi chỉ là chống đỡ, tôi chỉ là phòng vệ!”
Không ai nói, cũng không ai làm chứng,lúc này, ai nấy đều im lặng, không dám lên tiếng.