Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười, sau đó anh ôm cô lên phòng ngủ, cẩn thận đặt lên giường.
Cố tránh chỗ vết thương chưa lành trên người cô, động tác của anh cũng rất cẩn thận, chỉ sợ làm đau cô, thận trọng giống như đang bảo vệ món đồ trân quý dễ vỡ.
Một giây sau đã nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cô.
Vân Thi Thi nhanh chóng đưa tay ngăn cản, anh thấp giọng la cô: "Đừng làm loạn!"
Vân Thi Thi cũng thành thật không dám lộn xộn!
Chờ đến khi anh cởi hết quần áo cô, chỉ còn lại cơ thể quyến rũ đáng yêu kia cùng bộ nội y gợi cảm, thân hình cao lớn của anh lúc này mới đè lên người cô.
Nằm ở phía trên, nhưng lại cố tình giảm nhẹ trọng lượng.
Mặc dù là như vậy, Vân Thi Thi vẫn xấu hổ đỏ mặt đẩy anh ra.
"Ưm... Mộ Nhã Triết, anh nặng quá..."
Chiều cao một mét tám lăm, cân nặng bảy chục kí, đối với cô mà nói, cũng là rất nặng!
Mộ Nhã Triết tà mị cười một tiếng, sau đó đưa tay ôm cô, lật người một cái, đổi vị trí với cô, đỡ cô ngồi trên người mình, sau đó, Vân Thi Thi lại dùng một tư thế ngồi khêu gợi, khóa chặt trên người anh.
Vân Thi Thi ngây ngô cười một tiếng, cơ thể xinh đẹp mịn màng, với tư thế ngồi của cô hiện tại, dây áo của cô từ trên vai nửa tuột xuống, chiếc áo hở ra một đoạn, cảnh xuân tuyệt đẹp kia liền đập vào mắt anh.
Mộ Nhã Triết vươn tay, vừa vặn có thể nắm lấy đôi gò bồng đang run run kia.
Vân Thi Thi nhạy cảm giơ tay lên, giữ chặt tay anh lại.
Ngay lập tức anh cầm ngược lại tay cô, hướng tới một nơi.
Khi đầu ngón tay của cô chạm đến nơi nóng bỏng đó, cô giật mình, chợt rụt tay về.
"Thế nào, lúc nãy là ai đã nói muốn thử?"
Anh lại bắt được tay cô, tà mị cười, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm nhìn cô: "Trạng thái lúc nãy còn chưa có cứng lắm, bây giờ, em thử lại lần nữa đi, xem xem xúc cảm như thế nào?"
Lời này thật là làm cho người ta đỏ mặt!
Vân Thi Thi bị anh trêu chọc, khuôn mặt lập tức đỏ lên, hai bên má hồng hồng, mím mím môi xấu hổ.
Chỉ là chọc anh một câu thôi mà, sao anh lại nghiêm túc vậy chứ?
Cô chỉ là nói giỡn, nên mới nói như vậy!
Gan lớn bằng trời, cũng chưa chắc dám đốt lửa trên người anh!
"Này, không cho phép anh quá đáng như vậy!" Cô mềm nhũn lầu bầu một câu, coi như là muốn cảnh cáo anh!
Người đàn ông lại không cho là đúng, ung dung nhìn cô, giống như một vị bá vương, kiêu ngạo hỏi ngược lại cô: "Rốt cuộc là ai mới quá đáng hả?"
"Là anh!"
Vân Thi Thi đẩy tay anh ra, tức giận nói: "Buông em ra..."
Khuôn mặt lại là ngượng ngùng!
Mộ Nhã Triết nắm cằm cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào anh, không vui hừ lạnh một tiếng: "Rõ ràng là em trêu chọc anh trước, vốn là anh định trong khoảng thời gian này sẽ không động vào em. Hôm nay em thắp lửa, chẳng lẽ em không phụ trách tiêu diệt nó?"
Vân Thi Thi không bằng lòng chu môi, nhướng mày nói: "Nói nhảm, em tiêu diệt anh thì có."
"Tiêu diệt anh sao?"
Cô gái này!
Lá gan cũng thật lớn.
Còn muốn tiêu diệt anh sao?
Mộ Nhã Triết câu môi, đưa tay sờ đến mông cô, nhẹ nhàng bóp nhẹ một cái, lần này được gãi đúng chỗ ngứa, cũng làm chân mày anh hơi giãn ra.
Ngược lại anh muốn nhìn một chút, đến cuối cùng xem ai sẽ tiêu diệt ai đây?
"Được, em cứ thử xem!:
Anh nhướng mày, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
_________