“Qúa nhiều cánh hoa hồng!”
“A! Trời ạ, đẹp quá! Loại cảm giác này giống như mưa cánh hoa xinh đẹp vậy!”
Đột nhiên lãng mạn và ngạc nhiên mừng rỡ, tất cả mọi người vì chuyện này mà kinh ngạc không thôi.
Cùng với tiếng kinh hô là trời mưa đầy cánh hoa rơi xuống, Cung Kiệt mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Thi Thi.
Tim Vân Thi Thi lại đập nhanh hơn lần nữa, lập tức rối loạn tiết tấu.
Mãi đến khi anh đứng trước mặt cô, lúc này cô mới hồi phục tinh thần lại, vừa chớp mắt một cái, nước mắt từ hốc mắt chảy ra.
Mộ Nhã Triết trông thấy một màn này, nhíu nhíu mày.
Phỏng đoán trong lòng lại nhảy lên lần nữa.
Bởi vậy lúc Vân Thi Thi đi từ sau anh ra, lúc đi đến chỗ Cung Kiệt, anh không có đưa tay ngăn cản!
Cung Kiệt nhìn cô, giữa đất trời rộng lớn như vậy, vạn vật trên thế giới đều ảm đạm, chỉ có toàn thân cô là đầy sắc thái tươi sáng, ngoại trừ cô, không người nào có thể tiến vào mắt anh rồi!
Anh đứng trước mặt cô, lập tức nhẹ nhàng đưa tay ra, thay cô vén những sợi tóc mai bị gió thổi loạn, dịu dàng vuốt ra sau tai!
“Chị! Em đến muộn!”
Cung Kiệt có chút áy náy nói, đôi mắt anh cong cong, cười vô tội, lại có chút ý tứ hàm xúc làm nũng với cô!
Nhưng mà trông thấy khóe mắt cô ẩm ướt, anh lại đau lòng nhíu nhíu mày, có chút luống cuống nói: “Chị… Chị làm sao vậy?”
Vậy mà khóc sao?
Vân Thi Thi mím mím môi, vô cùng ấm ức nghẹn ngào ra tiếng: “Chị cho rằng… Hôm nay… Em không đến… Chị nghĩ em không bằng lòng đến đây…”
“Đồ ngốc! Lễ đính hôn của chị em có thể không đến được sao?”
“Nhưng em… Nhưng em không nhận điện thoại của chị! Chị gọi điện thoại, lại nhắc nhở không nằm trong vùng phủ sóng! Chị nghĩ em cố ý trốn tránh chị…”
Vân Thi Thi càng nói càng ấm ức, nước mắt nhịn không được lại chảy ra.
Cung Kiệt thấy vậy, lại càng không biết làm thế nào, luống cuống tay chân muốn thay cô lau nước mắt.
Chị gái này của anh từ nhỏ đã thích khóc, trước mặt người ngoài luôn thích làm anh hùng, nhìn kiên cường nhưng nội tâm lại cực kỳ nhu nhược.
Anh vừa nghe nói cô gọi điện thoại cho anh, không nằm trong vùng phủ sóng, lại càng dở khóc dở cười rồi!
“Chị, chị gọi điện thoại cho em, sau khi em đi nước ngoài sẽ tự động cắt đứt tín hiệu! Em đi công tác ở nước ngoài đều dùng điện thoại vệ tinh! Cho nên…”
Cung Kiệt cười bất đắc dĩ, đôi mày xinh đẹp nhăn lên, trong mắt lộ ra dung túng và cưng chiều: “Nhưng chị thấy rồi đấy, hiện giờ người đứng trước mặt chị là ai?”
“Tiểu Kiệt…”
“Cho nên em đến rồi! Cho dù có chút muộn, nhưng không hề tính là trễ, không có quá thời khắc quan trọng của chị! Đúng không?”
Cung Kiệt vừa nói vừa dịu dàng nâng mặt cô lên, nhẹ giọng dỗ dành an ủi: “Cho nên đừng khóc, có được không? Chị gái thân yêu của em, lúc chị cười lên là đẹp nhất! Bây giờ là ngày quan trọng như vậy, trước mặt có nhiều người, khóc nhè không được tốt lắm!”
Một người đàn ông anh tuấn 24 tuổi, mà lại ra khoe khoang đáng yêu trước mặt cô, dùng hết sức trêu đùa cô cười, Vân Thi Thi nháy mắt bị chọc cười, lập tức nhẹ nhàng lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt.