Thế nhưng lúc này, trên người anh hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng của trước kia, đặc biệt là lúc anh cúi đầu nhìn Hữu Hữu, trên mặt có vẻ dịu dàng khiến người ta hoàn toàn đắm chìm.
Lúc anh cười rộ lên thật sự rất hấp dẫn.
Bờ môi mỏng hơi cong lên khiến người ta mê mẩn.
Linh Linh vô cùng hâm mộ, nhìn anh đầy mong chờ, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy đôi đũa, gắp rau bỏ vào trong bát cô bé.
Cô bé ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hữu Hữu cười: "Đừng chỉ ăn thịt, cũng cần phải bổ sung thêm một ít rau xanh."
Nụ cười của cậu vô cùng ấm áp.
Sưởi ấm trái tim cô bé.
Linh Linh gật đầu: "Ừm!"
Lúc này, ngoài cửa nhà họ Triệu đầy người vây quanh.
Không ít người hỏi thăm xem rốt cuộc là đôi vợ chồng trẻ kia đến đây để làm gì.
Cơm nước xong xuôi, ngồi hàn huyên một lát, Mộ Nhã Triết định khởi hành về nhà.
Lý Như khách khí giữ lại: "Không ngồi thêm một lát nữa sao?"
Mộ Nhã Triết nói: "Không làm chậm trễ thời gian của chị nữa."
"Không chậm trễ, không chậm trễ, ông chủ Mộ đừng nói như vậy!" Lý Như vẫn hết sức nhiệt tình.
"Chị Lý, trong nhà còn hai đứa nhỏ đang chờ chị kìa!" Vân Thi Thi cười, khách sáo nói với Lý Như mấy câu, lúc này Lý Như mới gật gật đầu.
Trước khi đi, chị ta lại kéo Hữu Hữu, nhét phong bì vào trong lòng cậu.
"Cậu nhóc à, nhiều tiền như vậy dì không thể nhận được! Cháu đưa lại tiền cho cha mẹ cháu, nói với họ là dì không thể nhận được!"
Chị ta chân chất, đôn hậu như vậy, lúc nhìn thấy trên tờ chi phiếu trong phong bì ghi con số mấy trăm vạn thì hoảng sợ, cảm thấy cầm cái phong bì này cũng đủ phỏng tay.
Cả đời này chị ta còn chưa từng nhìn qua tờ chi phiếu nào có giá trị bằng con số lẻ trên đó.
Hữu Hữu đẩy tay của chị ta trở về: "Dì à, dì cứ giữ số tiền này đi! Đây là chút thành ý của cha mẹ cháu, dì coi như nhận chút tấm lòng của cha mẹ cháu đi."
"Vậy..."
"Dì à, rất cảm ơn dì, đối với chuyện lần này cháu cảm thấy rất có lỗi! Nhưng chú đã mất rồi, cháu sẽ gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng ba mẹ con dì!" Hữu Hữu khéo léo nói.
Lý Như nghe xong thì rất cảm động, khóe mắt rưng rưng, môi hơi run run nhưng lại không thể nói được gì.
Khi họ rời đi, Lý Như đi theo phía sau xe ra ngoài đường lớn, Linh Linh đi theo bên cạnh, không ngừng phất tay với Hữu Hữu.
Hữu Hữu nằm úp sấp trên cửa kính xe, nhìn thấy cô bé thì cũng mỉm cười phất tay chào lại.
Sau khi quay lại chỗ ngồi, cậu ôm lấy cánh tay Vân Thi Thi, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn và chờ mong.
Thật tốt quá!
Rốt cuộc cũng về nhà rồi!
Trong khoảnh khắc đó dường như có một tia mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào trong lòng.
...
Xe chưa về đến nhà nhưng Tiểu Dịch Thần đã sớm nghe thấy tiếng còi, đứng ở cửa biệt thự kiễng chân lên nhìn quanh.
Xe nhanh chóng dừng lại.
Hữu Hữu xuống xe, Mộ Dịch Thần vừa nhìn thấy cậu thì kích động chạy đến, ôm chặt cậu vào lòng.
Mộ Dịch Thần ôm rất chặt, cứ như thể tìm lại được thứ báu vật đã bị đánh mất, sợ lại sẽ mất đi lần nữa, đè chặt Hữu Hữu ở trong ngực, cảm thấy mọi thứ rất không chân thực, y như đang ở trong mơ vậy.
Cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ trên người Hữu Hữu truyền đến thì Mộ Dịch Thần mới tin rằng đây không phải là mơ.
"Hữu Hữu, em đã về nhà rồi! Anh... Anh vẫn luôn chờ em!"
Trong lòng Mộ Dịch Thần rất áy náy, bởi vì cậu không thể chống đỡ để dẫn đội cứu viện đuổi tới kịp!
Nghĩ đến chuyện Hữu Hữu suýt nữa vì cậu mà gặp nguy hiểm thì cậu liền hết hồn.