Nhưng vang lên không phải là giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Cô Vân, tôi theo lệnh của giám đốc đến đưa đồ cho cô!”
Nói chuyện là giọng nữ dịu dàng.
Vân Thi Thi mở cửa, là quản lí mặc đồng phục công tác, thấy trong tay cô ấy cầm túi siêu thị rất to, nhất thời trên mặt câm nín.
“Đây là cô mua?”
“Không, những thứ này là giám đốc Mộ mua! Cô Vân, giám đốc Mộ đối xử với cô thật tốt, nào có người đàn ông nào tự nguyện đi mua loại đồ này chứ?”
Vân Thi Thi nghe vậy, tâm trạng ngọt ngào, nhận lấy túi từ tay cô ấy cẩn thận kiểm tra, nhất thời dở khóc dở cười.
Nhiều thế này? Không biết những thứ này có thời hạn sử dụng không nhỉ?
Đang lục lọi bỗng xuất hiện một cái quần lót mềm mại tinh xảo, khuôn mặt cô nóng lên, lúc này mới phát hiện ra quần lót trên người bị bẩn, không ngờ anh lại để ý như vậy...
“Anh ấy ở đâu?”
Cô gái kia mỉm cười: “Cô hỏi giám đốc Mộ ạ? Tiếp theo có một cuộc họp ban giám đốc, sợ sẽ phải họp đến khuya, ngài ấy bảo cô nghỉ ngơi trước.”
Nói là họp ban giám đốc, trên thực tế, là phải lên núi đua xe cho tỉnh táo.
“À, bận rộn thế ư...”
Vân Thi Thi tắm rửa một lát, sau khi tắm xong liền bắt xe về nhà.
Nằm trên chiếc giường kingsize mềm mại, thích thú lăn qua lăn lại.
Chợt nghĩ đến điều gì, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn đôi bông tai xinh xắn dễ thương, khóe môi nhếch lên.
Thỏa mãn sờ sờ đôi bông tau, rồi tắt đèn đi ngủ.
Đêm nay, Vân Thi Thi ngủ ngon vô cùng.
...
Hôm sau, Vân Thi Thi chạy tới công ti từ rất sớm.
Hôm qua xin nghỉ một ngày, quay lại lớp huấn luyện, cảm giác bầu không khi có chút câu nệ.
Không hiểu sao, những người trong lớp huấn luyện trở nên rất khách sáo.
Nhất là Giang Vũ Đồng, nhìn thấy cô thì hận không thể trốn đi.
Như vậy cũng tốt, ít nhất bên tai sẽ yên tĩnh.
Chạng vạng.
Vân Thi Thi vừa về đến nhà, đẩy cửa ra, chùm tia sáng ấm áp trong phòng khách vây lấy cô.
“Con đã về rồi!”
Vân Nghiệp Trình đang bày bát đũa, nghe tiếng mở cửa, lập tức lau tay đi tới lối vào.
“Con về rồi à!”
“Mẹ về rồi ư?”
Vân Thiên Hữu ló đầu ra khỏi phòng bếp, thấy là cô, lập tức vui mừng khôn xiết nhào tới trong lòng cô, hôn cô một cái thật kiêu!
Bẹp.
Nụ hôn in lên gò má cô.
Cậu nhóc cười ngọt ngào: “Mẹ, chào mừng mẹ về nhà!”
Vân Thi Thi ôm cậu, hôm nay cậu nhóc mặc tạp dề in hoạt hình, trên mặt dính bột mì, chắc hẳn đang chuẩn bị cơm cho cô.
Sự ấm áp ngấm vào trong tim.
Vân Thi Thi dẩu môi: “Một cái không đủ, bảo bối thêm một cái nữa đi!”
“Ừm ừm!”
Quay bên má còn lại qua, Vân Thiên Hữu không hề keo kiệt lại dâng lên một nụ hôn nữa.
Hai mẹ con vui đùa ở lối ra.
“Trại hè thế nào? Chơi có vui không?” Vân Thi Thi xoa đầu cậu hỏi.
Vân Thiên Hữu chu mỏ nói: “Chẳng vui chút nào hết! Nhàm chán!”
Nhà trẻ tổ chức trại hè phần lớn đều là hoạt động gia đình, đối với những đứa trẻ cùng lứa mà nói, không thể nghi ngờ là cực kì thú vị, nhưng đối với Vân Thiên Hữu mà nói...đều thật trẻ con.
Nói rồi, cậu vội vã hỏi thăm: “Mẹ, hôm nay mẹ về rất sớm nha? Công việc vẫn thuận lợi sao?”
“Rất thuận lợi.”
“Có ai bắt nạt mẹ không?” Vân Thiên Hữu chớp chớp đôi mắt to.