Sau đó mọi người biết chuyện chạy đến liền khuyên nhủ hai người.
Nhưng sau khi buổi tiệc tan rã trong bầu không khí chẳng vui vẻ gì, Vân Thi Thi lại chẳng biết điều chút nào, vẫn tiếp tục gọi điện cho Cao Nam, nhiệt tình quyến rũ, đồng thời hẹn Cao Nam gặp nhau ở quán rượu, thậm chí cô còn cố ý mập mờ nói trong điện thoại rằng mình sẽ mang theo một bộ áo ngủ tình thú.
Sau đó Cao Nam đúng hẹn đến quán rượu, hai người cùng trải qua một đên “mây mưa”.
Sau khi Kỷ Nhan biết chuyện, đau lòng đến mức không muốn sống.
“Tôi yêu Cao Nam, yêu anh ấy như sinh mệnh! Tôi dâng tặng anh ấy cả tấm chân tình của mình, nhưng lại thật không ngờ, tiền bối mà tôi vẫn luốn kính trọng, lại có thể chen chân vào tình yêu của tôi, mà người đàn ông tôi yêu, lại có thể phản bội tôi, cùng người khác vượt quá giới hạn. Cùng lúc chịu hai cú đả kích lớn như vậy, tôi liền không gượng dậy được, thậm chí còn muốn kết thúc sinh mệnh mình. Nhưng lúc được cứu sống, tôi chợt nghĩ, mình nhất định phải vạch trần tất cả mọi chuyện! Hôm nay, tôi đứng ở đây, muốn nói tất cả sự thật cho công chúng biết! Tôi khẩn cầu mọi người đừng để bản thân bị che mắt, cũng hi vọng mọi người có thể giúp tôi, vì chân tình mà bênh vực, vì chân tình mà cố lên! Còn là vì một làng giải trí trong sạch!”
Vì chân tình mà bênh vực, vì chân tình mà cố lên?
“Thật không biết xấu hổ!”
Tiếu Tuyết tức đến nỗi mặt mày xanh mét, hận không thể phát điên.
Trong phòng khách, Vân Thi Thi đứng trước TV, nhìn khuôn mặt tiểu tụy bất lực của Kỷ Nhan qua màn hình, không khỏi nhướng mày, hít sâu một hơi.
“Tớ vốn cho rằng diễn xuất của cô ta luôn rất kém cỏi, nhưng không ngờ rằng, vào những lúc như thế này, cô ta mới thật sự có dáng vẻ của một diễn viên chuyên nghiệp đấy!”
Cũng may là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đều đã đến trường, không cần lo lắng khi hai tên nhóc này sẽ thấy được buổi họp báo này sẽ nóng nảy tức giận đến mức nào.
Tiếu Tuyết thấy cô bình tĩnh như vậy, ngược lại càng lo lắng, cẩn thận dò hỏi: “Thi Thi, cậu không tức giận sao?”
“Tớ rất tức giận.”
“Nhưng tớ nhìn cậu, lại có vẻ như rất bình tĩnh?”
Vân Thi Thi cong môi cười một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình TV: “Chính là vì quá mức tức giận, nên mới phải tỉnh táo.”
Tiếu Tuyết nhìn màn hình TV, hiện giờ buổi họp báo rất hỗn loạn, ký giả truyền thông không ngừng đặt câu hỏi, Kỷ Nhan thì trưng cái dáng vẻ như đang cố nén tâm trạng bi thương, cố nâng tinh thần, trả lời từng câu hỏi mà ký giả đưa ra, nhìn gương mặt buồn nôn của cô ta, tâm lý Tiếu Tuyết cũng muốn trở nên vặn vẹo.
Có thể gây ra scandal lớn như vậy, thật sự đúng là một người đáng ghét.
Cũng không biết tại sao Kỷ Nhan lại có thể nhắm mắt bịa chuyện một cách trôi chảy như vậy.
Chẳng lẽ cô ta không sợ gặp phải báo ứng sao?
Hội trường buổi họp báo rất ồn ào, tiếng bàn tán không ngừng vang lên.
Bỗng nhiên có một ký giả giơ tay lên đặt câu hỏi.
“Cô Kỷ Nhan, xin hỏi những điều cô vừa nói đều là sự thật sao?”
“Đương nhiên! Những lời tôi vừa nói, đều là sự thật! Tôi chẳng có lý do gì để mà nói dối cả!” Kỷ Nhan lập tức trả lời, “Xin mọi người hãy tin tưởng tôi, để đối mặt với công chúng, vạch trần những sự thật này, cần bao nhiêu dũng khí và niềm tin! Làng giải trí vô cùng phức tạp, vô cùng đen tối, tôi nói ra những chuyện này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trả thù, thậm chí là phong sát và đóng băng(*)! Nhưng, tôi không quan tâm những chuyện này! Đến cái chết tôi còn không sợ, chẳng lẽ tôi còn sợ người nào đó trả thù hay đả kích sao?”
(*) phong sát: bị cấm hoạt động
đóng băng: bị dừng mọi hoạt động trong một khoảng thời gian
Hội trường buổi họp báo lại càng trở nên ầm ĩ, tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là rất bất ngờ với những lời vừa rồi của Kỷ Nhan.
Bất kỳ ai trong số họ cũng chưa từng nghĩ đến, Vân Thi Thi lại là một người xấu xa như thế trong miệng Kỷ Nhan.