Cô cố gắng cử động thân thể, xoay người xuống giường, mũi chân vừa chạm đất, sự đau đớn từ đùi truyền đến càng thêm rõ ràng.
Người đàn ông chết tiệt…
Sở Hà độc địa rủa thầm trong lòng rồi mới đi vào phòng tắm. Tấm gương bên trong phòng tắm soi rõ thân thể cô.
Áo ngủ bị xé rách trễ trên vai, làn da vốn trắng nõn trơn bóng nay thì chằng chịt vết cắn.
Không phải là dấu hôn mà dấu cắn, giống như dấu vết của côn trùng cắn, lộn xộn hết chỗ nói.
Ngoài vết cắn còn có vết xanh tím do lúc cô chống cự để lại.
Cố Cảnh Liên như một con sư tử cao ngạo vậy bắt cô phải phục tùng.
Dù cô không chống cự thì không thể không thừa nhận cô không phải là đối thủ của anh, ngay cả một chiêu của anh cô cũng không đỡ nổi.
Một người đàn ông thâm tàng bất lộ lại không ngờ chỉ một tay liền có thể áp chế cô.
Sở Hà không cam lòng thay áo ngủ, nhịn đau ngâm mình vào nước ấm, cô thay xong quần áo thì rời khỏi phòng, trùng hợp lại gặp phải bác Phúc.
“Sở Hà, chào buổi…”
Chữ “sáng” còn chưa kịp thốt ra bác Phúc đã nhìn thấy cần cổ lộ ở bên ngoài của cô, một loạt dấu vết đo đỏ mờ ám giống như bị tụ máu, làm ông suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến hôm qua cô và Cố Cảnh Liên ở chung một phòng, lại nghĩ đến sáng nay khi đi ra ngoài trên cần cổ ông chủ cũng có những dấu vết như vậy.
Dù ông không nhìn kỹ, cũng không khó để tưởng tượng dấu vết này từ đâu mà có.
Bác Phúc nghĩ đến tối hôm qua ông chủ cùng Sở Hà làm việc đó, trong lòng ông không khỏi cực kì sung sướng, tất cả đều hiện hết trong mắt ông.
Ông nhìn xuống xúc động muốn hoan hô, ông ra vẻ rụt rè hỏi: “Tỉnh rồi sao, cô có ăn sáng không?”
Sở Hà thấy ông cứ tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt không ngừng nhìn về phía cổ cô, cô theo bản năng suy nghĩ, bộ đồ này có thể che khuất những dấu vết đó không, không lẽ có những dấu vết gì kì lạ sao?
Cô lập tức lấy tay che lại, nhưng càng làm như vậy thì càng giấu đầu lòi đuôi.
Bác Phúc sắp không nhịn được cười rồi, muốn nhịn nhưng khóe môi lại hận không thể nhếch lên trời: “Ặc… Tiểu Bảo đã tỉnh rồi, nó đang ăn sáng đó.”
“Còn Cố Cảnh Liên?”
Sở Hà giận đến không không siết chặt nắm tay, căm giận hỏi: “Anh ta ở đâu?”
“Ông chủ… ặc… sớm đã ra ngoài rồi.”
“Khốn kiếp!” Sở Hà nhìn không được mắng một câu, tâm trạng xấu hổ cùng tức giận nhưng núi lửa sắp phun trào.
Bác Phúc tốt bụng nhắc nhở: “Ăn sáng đi, tôi nghe bụng cô kêu vài lần rồi chắc là đói lắm phải không.”
Tối hôm qua gắng sức như vậy nhất định là đã tiêu hao hết thể lực rồi bây giờ tỉnh lại chắc sẽ rất đói bụng.
Sở Hà sao lại không nghe ra ý tứ trong lời của ông, nhịn không được lườm ông một cái: “Bác Phúc…”
“… Có tôi.”
“Bác có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa đúng không?”
Cô tức giận hỏi: “Có ý gì đây?”
Bác Phúc lập tức nghiêm túc nói: “Có sao? Tôi nào có vui sướng khi người khác gặp họa?”
Còn nói không có vui sướng khi người khác gặp họa?
Khóe miệng cong đến độ có thể treo được chai nước tương luôn rồi đó.
Bác Phúc cười ha hả, lập tức nói: “Nhanh xuống dưới ăn sáng đi.”
Ông già này thế mà trong vòng ba giây đã biến mất không tung tích.
Sở Hà nhịn xuống sự tức giận đi xuống lầu, liền nhìn thấy bác Phúc ghé bên tai Tiểu Bảo nói nhỏ cái gì đó, Tiểu Bảo nghe xong liền nở nụ cười.