Ngay cả nghệ sĩ cũng phải nể cô mấy phần.
Không chỉ là một nữ diễn viên tài giỏi với lượng fan khổng lồ, mà Dương Mị còn có thế lực chống đỡ rất hùng mạnh. Nghĩ đến cũng khiến người khác phải rùng mình.
Vân Thi Thi ngây người, Dương Mị và cô không quen biết, sao có thể biết tên cô chứ?
Đang trong trạng thái hoang mang cực điểm, Dương Mị và Đường Vũ đi đến trước mặt cô, thấy cô biểu tình không thể tin nổi, Dương Mị ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Thế nào, lần đầu tham gia bữa tiệc sang trọng thế này sao, thấy Đại minh tinh như tôi kích động đến thế cơ à?”
“Không có”Vân Thi Thi cười cười.
“Sao thế, ngay cả một tiếng ‘chị Mị’ cũng không gọi được sao?”Đường Vũ xem thường nói.
Hai người này không có ý tốt gì rồi.
Vân Thi Thi cười, nhu thuận nói: “Bởi vì chị Mị đây quá xinh đẹp, trang phục dạ hội chị mặc lại hết sức lộng lẫy, gặp chị ngoài đời mới biết chị đẹp hơn trong phim nhiều”
Dương Mị nghe thế, mới chịu liếc mắt nhìn cô, vài câu khen ngợi, xem như cũng tạm chấp nhận đi. “Tuy là người mới, nhưng không có vụng về, miệng lưỡi ngọt thật nha!”
“Nịnh hót!”Đường Vũ xem thường liếc nhìn, giọng châm chọc.
Vân Thi Thi nghe thế, cũng không xấu hổ, ngược lại còn mỉm cười hỏi: “Tôi thật sự khen ngợi thật lòng đấy, chị Mị ăn mặc rất lộng lẫy, rất đẹp, chẳng lẽ chị Đường Vũ đây không cho là thế sao?”
Dương Mị nghe xong, liếc mắt lườm Đường Vũ một cái, sau đó cô ta vội vàng phản bác: “Bậy nào, cô đang muốn ly gián chị em chúng tôi hả?”
Vân Thi Thi lại dịu dàng nói: “Tôi nào dám, chị Mị là một diễn viên rất xuất sắc, chị Đường Vũ cũng thế, tình cảm của hai người thân thiết thế nào, Vân Thi Thi chẳng lẽ còn không rõ hay sao mà đi ly gián hai người? Thật ra chị Đường Vũ hôm nay cũng rất đẹp, thật chẳng thua kém chị Mị là bao đâu!”
Dương Mị và Đường Vũ là hai diễn viên cùng công ty quản lỹ, Đường Vũ và Dương Mị cùng nhau được công ty cử đi làm đại diện cho công ty trong dự án lớn, và cả hai đều là những diễn viên xuất sắc trong lĩnh vực đóng phim cổ trang dài tập. Càng về sau, Đường Vũ càng nổi tiếng, tuy là hậu bối của Dương Mị, nhưng không tránh được việc hai người bị đem ra so sánh với nhau.
Dương Mị vốn cao ngạo, sớm đã không thích việc này.
Đường Vũ trong thâm tâm cũng không cam lòng là mấy.
Mà tiệc rượu tối nay, cả hai người đề mặc một bộ tran phục rất lộng lẫy, mặt ngoài tuy hai người vẫn ra vẻ là chị em thấn thiết, nhưng bên trong thì đã sớm đấu đá nhau rồi.
“Ầy, tôi làm sao dám so với chị Mị được, dù là thực lực hay nhan sắc, tôi đều thua chị ấy cả thôi!”
Câu nói này, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Dương Mị cũng không thèm quan tâm, cười với Vân Thi Thi nói: “Cô tên Vân Thi Thi đúng không?”
“Đúng vậy, chị Mị sao biết tên tôi vậy?”Vân Thi Thi thành thật hỏi.
Dương Mị cười trộm: “Vì tôi nghe nói cô là người được ứng cử vào vai chính cho bộ “Quả Trám”,chúc mừngcô nhé”.
Lời nói này của Dương Mị, thật đậm mùi a xít.
Vân Thi Thi đột nhiên nhớ tới, Tần Chu từng nói với cô về việc tuyển chọn nữ chính lần này. Thật ra nội bộ đã tự giải quyết với nhau hết rồi, họ đưa ra danh sách những diễn viên được đề cửa, trong đó có Dương Mị. Tổ sản xuất đã có cuộc họp bí mật với những diễn viên được chọn này.
Nhưng sau đó, Lâm Phượng Thiên lại kịch liệt phản đối, bảo phải tuyển trên phạm vi toàn quốc. Dù Dương Mị có kinh nghiệm diễn xuất nhưng quá già.
Lời này của Lâm Phượng Thiên khiến Dương Mị uất ức không thôi, dù gì thì cô cũng chỉ mới 25 tuổi, hơn Vân Thi Thi cùng lắm là vài năm, sao lại bảo cô già được?
Nhưng mà Dương Mị không biết, Vân Thi Thi tuy đã 24, nhưng chỉ cần trang điểm một tí, cho cô mặc một chiếc váy nữ sinh thì cô chẳng khác gì cô gái mới đôi mươi.
Dương Mị làm sao mà so sánh được?
Cho nên, đời nói đúng, nhan sắc cũng là một loại thực lực.