Ngồi trên taxi, mẹ liên tục cười cười nói không ngừng.
Tôi cũng cười cười, nhưng không có nói gì thêm, ánh mắt tôi nhàn nhạt nhìn khung cảnh bên ngoài.
"Trở về là tốt rồi! Trở về... là tốt rồi!"
Mẹ nói, trong kính chiếu hậu, khóe mắt của bà không khỏi có chút ướt át, len lén dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ đang trực rơi xuống, không muốn để tôi nhìn thấy.
"Mẹ..."
Tôi lặng lẽ nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài đã trở nên xa lạ, ánh mắt rũ xuống, nhàn nhạt cắt đức lời bà, chần chờ hỏi: "Anh ấy... có khỏe không?"
Biết tôi nói tới anh, vì vậy bà liền trầm mặc, nụ cười trên mặt dần tắt.
"Đông Vũ, nó... nó vẫn luôn nhớ tới con!"
******
Nhớ lúc bé, tôi sinh ra chưa được bao lâu, từ đầu tiên tôi nói, chính là anh trai.
Cái tên tôi tập đánh vần đầu tiên, cũng là tên của anh.
Đông Vũ...
Đông Vũ...
Lúc tôi bắt đầu có ký ức, ấn tượng sâu nhất, cũng không phải là giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, cũng không phải là tấm lưng vững chắc của cha, mà chính là đôi tay ấm áp của anh.
Tôi là Doãn Hạ Thuần, sinh ra trong mùa hè nóng nhất của năm.
Anh gọi là Doãn Đông Vũ, sinh ra trong mùa đông giá lạnh.
Anh là anh trai tôi, hơn tôi bốn tuổi.
Khi còn bé, cha mẹ đi làm bận tối ngày, một nhà bốn người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, khi đó hai chúng tôi bị gửi về nhà bà nội ở nông thôn, Đông Vũ chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi.
Đông Vũ rất đẹp, thừa kế dáng dấp của người mẫu, hàng mi thanh tú, khuôn mặt tuấn mỹ, nhất là cặp mắt đen trắng phân minh, liếc mắt cũng có thể khiến cho người ta mất hồn.
Vì vậy, từ nhỏ đã có rất nhiều cô gái thích Đông Vũ.
Có thể, vì duyên cớ khi anh sinh ra là mùa đông, tính tình Đông Vũ có chút lạnh lùng, từ nhỏ đã xa lánh với những đứa bé khác.
Mặc dù là cha mẹ, anh cũng có chút xa cách, điểm này ngay từ bé đã hiện lên rõ ràng, mà cuối cùng, người có thể tự do gần gũi với anh, cũng chỉ có tôi!
Có lẽ là vì nguyên nhân huyết thống, đối với tôi, Đông Vũ vô cùng thương yêu.
Phần yêu thương này, dù có là cha mẹ cũng kém xa.
Nghe bà nói, khi tôi ra đời, Đông Vũ còn rất nhỏ, chân tay lèo khèo, trên cánh tay không có chút thịt nào, nhưng vẫn có thể ôm lấy tôi, chẳng bao giờ ngã.
Lúc ấy người mẹ sau khi sinh không được khỏe cho lắm, tôi còn chưa đầy tháng đã được chuyển cho bà chăm sóc, mà Đông Vũ thì lặng lẽ trước mặt theo sau, anh từ nhỏ không gần gũi với ai, chỉ thích ôm tôi đi chơi, liên tục gọi nhũ danh của tôi.
Thuần Thuần, Thuần Thuần...
Lúc tôi òa khóc, anh kiên nhẫn đùa với tôi, đói bụng, cũng là anh dỗ tôi ăn.
Ban đêm, cũng là Đông Vũ ôm tôi, hát mấy bài hát thiếu nhi ru tôi ngủ.
Khi bà nhắc lại những chuyện này, không khỏi tươi cười, cảm thán nói với tôi, anh thương tôi nhiều thế nào.
Đúng vậy, anh thực sự rất thương tôi!
Tôi còn ngây thơ, nghĩ rằng dù cả thế giới chỉ có một mình Đông Vũ thương tôi, tôi cũng là cô gái hạnh phúc trên đời này.
Nhớ bà còn nói, khi tôi một tuổi, Đông Vũ từng bước từng bước nắm tay tôi, dạy tôi đi.
Mà khi đó, bà nuôi tôi tới tròn vo, mùa đông lại mặc nhiều quần áo, nắm tay anh tập tễnh bước tới.