Lời này là có ý gì?
Mộ Uyển Nhu nghe hiểu được đôi chút ý tứ trong đó.
Thứ nhất, người đàn ông này có quyền có thế, đủ để có thể nghiền nát cô ta mà không tốn mấy công sức.
Thứ hai, người đàn ông này nắm tính mạng cô ta trong tay, có thể dồn cô ta vào chỗ chết.
Thứ ba, ít nhất là hiện tại người đàn ông này có ý ám chỉ rằng ông ta không phải kẻ địch của cô ta, về phần có phải bạn không thì nói sau.
Mộ Uyển Nhu yên tâm hơn một chút, ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận nhìn sắc mặt ông ta, lặng lẽ đánh giá từng động tĩnh của người đàn ông kia.
Ông ta nhàn nhã uống hết một tách trà nhỏ mất gần mười phút, thế nhưng vẫn chậm chạp không chịu mở miệng.
Cũng không biết là có phải ông ta cố ý thử sự kiên nhẫn của cô ta hay không mà lại rót thêm một tách trà khác, tao nhã đưa lên miệng.
Ba tách trà liên tiếp, ông ta vẫn không hề mở miệng nói câu nào, hoàn toàn trầm mặc.
Mộ Uyển Nhu ngồi giữa bầu không khí tịch mịch đến nỗi không dám hít mạnh này, sốt ruột cứ như đang ngồi trên đống lửa, thấy ông ta đã uống cạn tách trà thứ ba, chuẩn bị rót thêm một tách nữa, rốt cuộc cô ta không nhịn nổi, cẩn thận mở miệng: "Ông là..."
"Người trẻ tuổi thật sự là thiếu kiên nhẫn. Mới chỉ qua thời gian ba tách trà đã không chịu nổi nữa rồi."
Người đàn ông trung niên cười khẽ một tiếng, nhìn cô ta không hề đổi sắc mặt.
"Ông... Ngài là người gửi bưu kiện cho tôi sao?" Mộ Uyển Nhu sửa lời, dùng kính ngữ để hỏi.
Từ đáy lòng, cô ta thực sự có chút kính sợ người đàn ông này.
Người đàn ông trung niên híp mắt cười, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở cô ta: "Dựa theo thứ bậc thì cô nên gọi tôi một tiếng "chú tư"!"
"Chú tư..?"
Ánh mắt Mộ Uyển Nhu đầy nghi hoặc, đột nhiên ngẩn ra.
Chú tư?
Vậy không phải là...
Mộ Liên Tước?
Mộ Thịnh từng có ba người vợ, xếp theo thứ bậc trong nhà thì Mộ Liên Thành đứng thứ hai, mà đứng thứ tư là con của người vợ thứ ba, Mộ Liên Tước.
Chỉ là, trước giờ ông lão Mộ đều chỉ coi trọng dòng dõi chính thất.
Mộ Liên Tước là con của vợ lẽ, cho nên vẫn luôn sống ở căn nhà của họ Mộ ở phía nam thành phố.
Lại nói đến chuyện nhà cửa của nhà họ Mộ, tổng cộng có năm dinh thự.
Căn nhà chính của nhà họ Mộ ở trung tâm thành phố có địa vị quan trọng nhất, còn lại mấy dinh thự ở phía đông, nam, tây, bắc thành phố đều là chỗ ở của vợ lẽ và con cháu của các chi phụ.
Chỉ có dòng dõi chính thất mới có tư cách sống trong căn nhà chính ở trung tâm.
Chú tư, vậy chẳng lẽ người đàn ông này là Mộ Liên Tước?
Mộ Uyển Nhu trầm ngâm một lát, lẩm nhẩm cái tên này: "Mộ... Liên Tước?"
"Láo xược!" Mộ Liên Tước biến sắc, đập mạnh tách trà xuống bàn. "Ầm" một tiếng, nước trà văng tung tóe, Mộ Uyển Nhu hoảng hốt giật mình.
Mộ Liên Tước nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng cô ta, vẻ mặt vô cùng tức giận, quở mắng: "Tên húy của tôi, cô lấy tư cách gì mà gọi thẳng như thế? Thật là không hiểu phép tắc!"
Mộ Uyển Nhu lập tức chột dạ cúi đầu: "Thật xin lỗi! Là cháu không hiểu thứ bậc và phép tắc. Chú tư... Chú tư, xin chào!"
Người đàn ông này đúng là Mộ Liên Tước rồi.
Lúc này cô ta mới nhớ ra, lúc trước đã từng nhìn qua ảnh chụp gia đình cả nhà họ Mộ, ở trong bức ảnh đó, người đàn ông này ở bên phía tay trái Mộ Thịnh.
Chỉ là ảnh chụp đã nhiều năm về trước, khi đó khuôn mặt Mộ Liên Tước vẫn còn rất trẻ, vì vậy nên lúc này cô ta mới không nhận ra.
Vẻ tức giận trên mặt Mộ Liên Tước vẫn chưa tan: "Thật là tệ quá."
"Cháu sai rồi, chú tư, lần đầu tiên gặp chú ở ngoài đời, quả thực là bị khí chất của chú làm cho cảm phục, vừa rồi cháu có chút thiếu sót, mong chú thông cảm!" Mộ Uyển Nhu thành khẩn tạ lỗi, tỏ vẻ là người được nhà họ Mộ giáo dục đàng hoàng.
Nghe nói Mộ Liên Tước là kẻ thủ đoạn tàn nhẫn.
Cô ta không dám đắc tội.