Không nỡ!
Trong lòng anh cũng lo lắng cho an nguy của Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần.
Lúc trước, anh có nhiều lần hỏi Hữu Hữu, có cần thêm người cho kế hoạch hay không.
Hữu Hữu lại vô cùng bình tĩnh, phất tay một cái, giọng nói cũng rất hời hợt: "Không cần! Khả năng của những người đó vốn không đủ! Việc ba phải làm, là bảo vệ mẹ thật tốt, như vậy là đủ rồi!"
Nói bóng gió, cũng là muốn cho anh biết, thủ hạ của cậu đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Cũng như cho anh một liều thuốc trấn an.
Vì vậy, nhiệm vụ thiết yếu của anh hôm nay, là ở đây trông coi cô cho tốt.
Đây cũng là chuyện anh bằng lòng với Hữu Hữu, nhất định phải làm được.
Vân Thi Thi sợ hãi hơn, nhắm hai mắt lại, hô hấp có chút dồn dập.
Dưới ánh đèn, khóe mắt cô có một vệt nước mắt chảy dài, không dễ phát hiện.
"Khi chín tuổi, em mấy đi người thân, hai bàn tay trắng, em đã phải chịu đựng cảm giác đau khổ đó, cho nên bây giờ, em không thể lại mất đi hai con!"
Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày.
Anh có thể không có cách nào đứng trên lập trường của một người mẹ, cảm nhận những cảm xúc của cô.
Nhưng mà làm một người ba, anh cũng cảm thấy lo lắng cùng nôn nóng như vậy.
Chỉ là, lúc này anh cần bình tĩnh để xử lý mọi chuyện.
Đầu tiên chính là ổn định tâm trạng của cô.
"Thi Thi!"
Anh cúi đầu, khẽ gọi tên cô.
Vân Thi Thi ngước mắt, lại nghe anh nặng nề nói: "Khi hai đứa bọn chúng trở về, chúng ta sẽ kết hôn.
"..."
"Chúng ta kết hôn, rồi sau đó sẽ ở cùng một chỗ, vĩnh viễn sẽ là như vậy, được chứ?"
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc, hiển nhiên là bị lời nói của anh làm bất ngờ.
Đây là... đang cầu hôn sao?
Anh cầm tay cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay cô, cưng chiều nói: "Anh đã suy nghĩ tỉ mỉ, về chuyện kết hôn, anh không muốn kéo dài nữa. Sau khi chuyện này kết thúc, hai ta sẽ kết hôn, vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Vân Thi Thi kinh ngạc trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời, khó có thể tiêu hóa hết cảm xúc trong lòng.
"Đồng ý với anh được không? Đừng nghĩ nhiều nữa!"
Vân Thi Thi vẫn ngơ ngác như cũ, không nói được lời nào.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên có chút khẩn trương.
"Làm sao vậy?"
Anh nắm lấy vai cô, ánh mắt thăm dò: "Em không muốn?"
Vân Thi Thi lắc đầu.
"Em chỉ là không tin được, sẽ có một ngày như vậy!"
"Tin anh!"
Mộ Nhã Triết khẽ hôn cô, nặng nề hứa hẹn: "Anh sẽ!"
...
Dưới mặt đất.
Hữu Hữu xưa nay thích sạch sẽ, nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên người, sắc mặt trầm tĩnh, không hề run sợ.
Bên ngoài phòng giam, mấy người lính canh có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu.
Đứa bé này, có phải quá can đảm rồi không?
Nếu đổi lại là người khác, lúc này sợ rằng đã sớm gào la, khóc lóc inh ỏi rồi.
"Ồ, tên nhóc, không nhìn ra chú mày lại can đảm như vậy nha!"
Một người canh không khỏi cảm thán một câu.
Trong coi hai đứa trẻ, bọn họ tự nhiên đã buông lỏng cảnh giác.
Hữu Hữu lạnh lùng nhìn bọn họ, nhàn nhạt hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Vô duyên vô cớ, hỏi giờ làm gì? Mười hai giờ!"
Hữu Hữu sau đó nói một câu khiến bọn chúng còn kinh ngạc hơn: "Chưa đến mười hai giờ! Hiện tại chắc chắc là mười một giờ ba mươi!"