Cử hành lễ đính hôn tại khách sạn, toàn bộ đều xử lý như bình thường, ngay trước lễ đính hôn, anh mới từ công ty vội vàng đến đó, nhìn mặt Mộ Uyển Nhu, cũng không có nhiều xúc động, mà có cảm giác chán ghét từ sâu tận đáy lòng.
Lúc đó lễ đính hôn kia anh cũng không để lại ấn tượng quá mức khắc sâu.
Hoặc là trống rỗng, hoặc là ai cũng có mưu đồ riêng chúc phúc, anh gặp dịp thì chơi, đi đến như nước chảy.
Anh chưa từng nghĩ đến, có một ngày anh sẽ dụng tâm vùi đầu vào một lễ đính hôn.
Tiệc đính hôn này Vân Thi Thi không biết, anh hao phí bao nhiên tâm lực, toàn bộ mọi việc đều tự thân tự lực, thậm chí phòng ngủ to như vậy, cũng là nhóm thiết kế làm theo cách nghĩ của anh, đổi mới trang trí!
Nhưng mà hiện giờ, khi anh nhìn cô đứng trước mặt, vợ chưa cưới cười xinh đẹp, trong lòng anh đã cực kỳ xúc động!
Mộ Nhã Triết hơi nhếch môi, kìm lòng không nổi cười, khẽ vuốt gương mặt cô, Vân Thi Thi lại hờn dỗi đẩy tay anh ra: “Đừng sờ loạn! Trang điểm bị anh lau đi rồi.”
Anh lại nói. “Lau đi cũng rất đẹp.”
Vân Thi Thi giật mình, chưa từng lường trước anh sẽ chủ động nói ra lời ngọt ngào như vậy, cười hì hì trêu chọc: “Không nghĩ đến, đôi khi cái miệng của anh cũng rất ngọt đấy!”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết nhìn cô chăm chú, bắt giữ được cười trộm trong đáy mắt cô, vươn tay, dễ dàng nắm được tay nhỏ của cô, vuốt cằm lần thứ hai, phủ lên cái miệng nhỏ muốn nói mà ngừng, hà hơi: “Anh chưa bao giờ nói dối, đẹp là đẹp.”
“Này! Anh lại cho em lời ngon ngọt à?”
Vân Thi Thi làm nũng: “Làm trò, đừng nghĩ dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc em.”
“Thật.”
Mộ Nhã Triết luôn mãi nhấn mạnh: “Vợ của anh xinh đẹp nhất thế giới!”
Xinh đẹp nhất thế giới!
Năm chữ này quả thực sắp làm cô hạnh phúc bay lên mây rồi!
Vân Thi Thi mím môi, không ngừng cười trộm, vừa cười vừa dùng tay chọc chọc nhẹ vào ngực của anh: “Chồng của em cũng ngoan nhất thế giới.”
Miệng ngoan, có đôi khi lời nói ngọt như rót mật vậy!
Trong cảm nhận của cô, hình tượng của anh cho đến bây giờ đều là ăn nói có ý tứ, luôn luôn lạnh như băng, mạnh mẽ vang dội, không nghĩ rằng anh cũng có mặt dịu dàng như vậy.
“Ngoan sao?” Mộ Nhã Triết mặc niệm một chữ này trong đầu, lại nhíu nhíu mày.
“Dạ!”
Mộ Nhã Triết trầm trầm bật cười, lần đầu tiền có người dùng chữ “Ngoan” để hình dung anh!
Nghe thấy anh cười, Vân Thi Thi cũng không khỏi trầm mê trong đó, ngực cũng lõm xuống.
Giọng nói của anh rất trầm thấp, cười rộ lên cực kỳ có từ tính, giống như mê hoặc vậy, không khỏi khiến người ta trầm mê.
Đối với tiếng cười của anh, cô căn bản không có bất luận năng lực chống cự gì.
Mộ Nhã Triết lại nhíu mày, nhéo nhéo cái mũi của cô: “Ngoan sao? Em chắc chắn dùng chữ này để hình dung anh?”
“Không được sao?”
“Sao lại không được, đều dựa vào ý thích của em.”
Vân Thi Thi đột nhiên không kìm lòng nổi ôm lấy anh, hai tay để sau lưng anh, mặt nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, có cảm giác hạnh phúc như đang nằm mơ.
“Chồng à, anh cưng chiều em quá rồi. Em nói cái gì liền là cái đó sao?”