Thực oan uổng.
Mà Vân Thi Thi lại không giống.
Khuôn mặt của cô quả thật như được điêu khắc.
Đinh Ninh dựa theo nhân vật trong phim mà tranh điểm cho diễn viên, đều có thể phụ trợ vẻ đẹp của cô.
Không gì sánh bằng.
Mà Vân Thi Thi càng sẽ không giống với Nhan Băng Thanh, thúc giục cô ấy, làm khó dễ cô ấy, hay, nhục nhã cô ấy.
Không chỉ có tính tình tốt, còn biết tôn trọng người khác.
Cô ấy thật sự cảm kích.
Thời điểm khi Vân Thi Thi không có nổi tếng, nhân viên tổ kịch cũng không coi trọng cô lắm, thậm chí ngay cả nhân viên quèn cũng không thèm để cô vào mắt.
Nhưng khi cô nổi tiếng rồi vẫn không kiêu ngạo không nóng nẩy, cũng không có trêu chọc tiền bối, vẫn đến tổ kịch đúng giờ, vẫn làm theo những sắp xếp của nhân viên, vẫn điềm nhiên tao nhã, tiểu Long trước kia đắc tội cô, dường như cô cũng không để ở trong lòng.
Đổi lại là minh tinh như Nhan Băng Thanh, khẳng định muốn trả thù rồi, nhưng cô thì không có.
Thật sự là một người biệt.
Dần dần, tất cả mọi người từ trong đáy lòng thích cô.
Ba người đàn trò chuyện vui vẻ, trong thời gian rảnh rỗi, đột nhiên bị tiếng bước chân ngoài cửa làm cho giật mình.
Tiếng động giày cao gót va chạm vào mặt đất, thanh thúy có lực, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Nhan Băng Thanh cả người lạnh lùng đi vào phhongf tranh điểm.
Mộc Tịch quay đầu, vừa thấy là cô ta, tươi cười trên mặt lặp tức cứng lại.
Vừa thấy Nhan Băng Thanh đến tổ kịch, ý cười trên mặt Đinh Ninh cũng dần dần thu liễm lại.
Chỉ riêng Vân Thi Thi, trên mặt không sợ hãi gợn sóng, cũng không có liếc nhìn cô ta, chỉ lẳng lặng nhìn kịch bản của mình, giống như Nhan Băng Thanh đã đến, hoàn toàn không liên quan gì tới cô.
Nhan Băng Thanh nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng, tầm mắt dừng ở trên người Mộc Mộc đang run rẩy.
Từ sau chuyện đó, Mộc Tịch có chút tâm lý ám ảnh với Nhan Băng Thanh.
Từ trong đáy lòng sợ cô gái này.
Vì thế vừa thấy cô ta, cô ấy gần như hận không thể rst người đến trong một góc.
Vân Thi Thi liesc mắt nhìn Nhan Băng Thanh, lại thấy dáng vẻ Mộc Tịch như gặp quỷ, có chút bất đắc dĩ cười.
Vừa muốn nói chuyện, lại bị giọng nói lạnh lùng của Nhan Băng Thanh ngắt lời.
"A! Khéo như vậy! Mấy người cũng ở đây?"
Mộc Tịch cúi đầu, theo bản năng tránh ở bên cạnh Vân Thi Thi, không nói chuyện.
Vân Thi Thi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mộc Tịch.
Nhan Băng Thanh thấy dáng vẻ nhút nhát của Mộc Tịch đôi môi đỏ tươi nhếch lên, cười nói, "Thật là một con chó trung thành, tình cảm chủ tớ hai người thật tốt.”
Mộc Tịch vẫn run run không nói.
Nhan Băng Thanh lạnh lùng hỏi: "Này, tay cô đã đỡ hơn chưa?"
"Đinh Ninh, sao không tiếp tực?"
Vân Thi Thi vẫn như không nghe thấy lời nói của Nhan Băng Thanh thấy Đinh Ninh thất thần ở một bên, nhắc nhở một câu.
Đinh Ninh cười, lập tức nói: "Mới vừa suy nghĩ, nên chọn màu sắc gì cho môi của em, em xem, màu hồng đào nhạt như thế nào?"
"Chị xem rồi làm, em tin tưởng ánh mắt của chị.” Vân Thi Thi mỉm cười.
Cô bình tĩnh nói, giống như xem Nhan Băng Thanh chỉ là không khí, không tồn tại.
Trên mặt Nhan Băng Thanh nhất thời giận dữ.
Vân Thi Thi này, thật sự có bản lĩnh!
Nói chỉ một cậu, cũng không đam người, nhưng làm cho cô ta then quá thành giận.
Cô ta oán hận mà nói: "Vân Thi Thi, cô cút ra ngoài cho tôi, phòng trang điểm này là của tôi, không có phần của cô."
Mộc Tịch ngẩng đầu nhìn nhìn cô ta, há to mồm, muốn cãi lại, Vân Thi Thi lại mạnh mẽ đè tay cô ấy ại, ngăn cản cô ấy.
Lời nói với lên tới họng đã bị ngăn lại.
Khẽ cắn môi, kiên định.