“Phải tuyên truyền thế nào cho cô ta?” Vân Thi Thi có chút tò mò Hoàn Vũ dùng cách gì nâng danh tiếng cô ta lên.
“Nghe nói muốn mượn danh khí của Cố Tinh Trạch tuyên truyền cho cô ta, chẳng qua anh ấy không ý.”
“Sao không đồng ý?”
Danh khí Cố Tinh Trạch như mặt trời giữa trưa, nến muốn mượn độ nổi tiếng của anh ấy tăng danh tiếng cho cô ta thì thanh danh của Lục Cảnh Điềm lan rộng rồi.
“Cô cho ai cũng giống cô sao? Lúc trước Hoàn Vũ lấy Cố Tinh Trạch tuyên truyền cho cô, lúc đó anh ấy cũng vô cùng phối hợp, nguyện ý nâng danh tiếng lên cho cô, nhưng lại không đồng ý nâng Lục Cảnh Điềm, không hiểu nổi anh ấy.”
Mộc Tịch khó hiểu nói.
Trong lòng Vân Thi Thi run sợ,
Lúc cô mới xuất đạo, Hoàn Vũ muốn tạo danh tiếng cho cô nên đã mượn nhân khí Cố Tinh Trạch.
Bên ngoài đều đồn đãi mối quan hệ của cô và Cố Tinh Trạch rất thân mật, thậm chí là người yêu, bởi vậy lúc chính thức quay phim, phóng viên đều nhắm vào đề tài này, làm cho cô không kịp trở tay.
“Tinh Trạch luôn không thích bị tuyên truyền, Thi Thi có lẽ cô là trường hợp đặc biệt với anh ấy. Hòan Vũ vì nâng Lục Cảnh Điềm, đã dụ dỗ Cố Tinh Trạch, thâm chí nhường ra 0.1% cổ phần công ty, nhưng anh ấy không đồng ý. Nghe nói, Hoàn Vũ đã soạn tốt kịch bản, muốn Lục Cảnh Điềm có tin đồn bạn gái của Cố Tinh Trạch để tăng danh tiếng nhưng anh ấy từ chối, không chừa một đường lui.”
Mộc Tịch nói: “Hàng năm tiệc rượu của Hoàn Vũ, vốn Hoàn Vũ luôn sắp xếp bạn gái cho Tinh Trạch, chính là Lục Cảnh Điềm, kết quả Cố Tinh Trạch mời cô làm bạn gái, cũng có anh ấy mới dám làm như vậy. Hoàn Vũ cũng không dám làm gì anh áy, dù sao bây giờ Tinh Trạch cũng là một trong cổ đông của Hoàn Vũ, địa vị đặt ở đó, anh không đồng ý, họ cũng không dám xằng bậy”
Trên mặt Vân Thi Thi sững sờ: “Lần tiệc rượu đó, bạn gái của Tinh Trạch vốn là cô ta sao?”
“Ừ, vốn anh ấy đã đồng ý, nhưng cuối cùng lại mời cô, Lục Cảnh Điềm thiếu chút nữa bị tức chết, đột nhiên bị anh ấy đá sang bên, trong lúc vội vàng chỉ có thể đi tham gia tiệc có một mình, đề tài không có, độ nóng cũng không có, ngày đó cô làm bạn gái Cố Tinh Trạch, có thể nói là nổi bật nhất, cho nên đừng nhìn Lục Cảnh Điềm khách khí với cô, nhưng không chừng trong lòng rất hận cô.”
“Cảm ơn cô nhắc tôi.”
Vân Thi Thi nói đến một nửa mới phản ứng kịp.
Đột nhiên cô hiểu vì sao cô nhìn cô ta quen mắt rồi.
Nhắc tới tiệc rượu, cô nhớ tới Lục Cảnh Điềm không phải là người con gái đã ngáng chân cô trong tiệc rượu sao?
Nhất thời không nhận ra, vì hôm nay cô ta trang điểm không giống ngày đó.
Tiệc rượu hôm đó, cô ta trang điểm quyến rũ lòe loẹt, quần áo hoa lệ.
Mà hôm nay trang điểm lại thiên về mộc mạc, đơn giản nên không nhận ra.
Trong lòng Vân Thi Thi châm chọc, lọ nước hoa này dù lớn thế nào cũng vậy thôi.
Cũng khó trạch cô không nhận, quả thật trước sau giống như thay đổi một mặt.
Quả nhiên thuật trang điểm là một tà môn.
Có thể thay đổi hình dạng cho một người phụ nữ.
Lúc này nhìn thấy Lục Cảnh Điềm không còn kinh diễm như ngày đó, khuôn mặt không nói tới xinh đẹp bao nhiêu, cũng không xuất chúng, cũng không biết khi tẩy trang sẽ thế nào.
Vân Thi Thi cẩn thận nhớ lại, cũng khó trách ngày đó trong mắt cô ta tràn đầy oán hận nhìn cô.
Thì ra do cô cướp đoạt “tài nguyên” của cô ta.
Nói vậy, giữa hai cô có ân oán.