"..." Hữu Hữu hít vào một hơi, kinh ngạc mở lớn mắt, nhìn anh với vẻ khó tin, bày tỏ sự nghi ngờ đối với lời này của anh: "Hóa ra..." Hữu Hữu bỗng nhiên lấn đến bên cạnh anh, ý tứ sâu xa: "Cậu vẫn còn là một xử nam ngây thơ sao?"
"Nói tầm bậy!" Mặt Cung Kiệt đỏ lên, thẹn thùng như thể đã sắp chảy ra máu, nghiêm trang nói: "Cậu lớn thế này rồi, có sa trường nào mà chưa từng chinh chiến qua!"
"Đồ mặt dày!" Hữu Hữu cười trộm một tiếng: "Lại còn chinh chiến sa trường? Sa trường chinh chiến cậu thì có?"
Cung Kiệt hoàn toàn lúng túng.
Đã hai mươi mấy tuổi rồi mà lại bị một đứa nhóc mấy tuổi cười nhạo, trong lòng anh không cách nào thăng bằng nổi.
Cung Kiệt lườm Hữu Hữu đang cười trộm một cái, lại lạnh lùng nói: "Hừ! Cậu không thèm chấp nhặt với cháu!"
"Ha ha, còn cãi bướng!"
Hữu Hữu cười nhạo anh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại lắc đầu nói: "Cháu nói chứ, khó trách lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cháu đã có cảm giác trên người cậu có một thứ khí chất cấm dục, hóa ra cậu thật sự còn trong sáng như vậy, nào, tới đây, có cần cháu dạy cậu hôn nhẹ là như thế nào không..."
"Tránh ra!" Cung Kiệt ghét bỏ đẩy đẩy cậu nhóc.
Hữu Hữu giống như quyết tâm đùa giỡn anh, liền ôm lấy cổ anh, chu môi lên đưa đến trước mặt anh.
"Tiểu Kiệt, em tới đấy à!"
Giọng của Vân Thi Thi bỗng nhiên vang lên.
Hữu Hữu lập tức dừng động tác lại, cùng Cung Kiệt quay đầu nhìn ra sau, thấy Vân Thi Thi đứng ở cửa phòng bếp, cười lộ cả má lúm đồng tiền: "Tới đúng lúc lắm, cơm sắp xong rồi!"
Nói xong, Vân Thi Thi lại chui vào bếp.
Hữu Hữu lườm anh: "Còn không mau vào bếp giúp mẹ cháu đi?"
Cung Kiệt "ừm" một tiếng, lập tức đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Trong bếp, Vân Thi Thi thực sự đang rất bận rộn, cô cho một muỗng hạt nêm vào nồi, múc lên một thìa canh, cẩn thận thổi thổi, nhẹ nhàng nếm thử một chút.
Cung Kiệt thấy vậy thì đôi mắt cong lên, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, vươn tay ra ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng gối đầu lên vai cô.
Vân Thi Thi kinh ngạc, ngoái đầu nhìn lại, thấy là Cung Kiệt thì mới thở ra một hơi, sẵng giọng: "Tiểu Kiệt, sao em đi vào mà không có chút tiếng động nào thế, cứ như con mèo ấy!"
"Là do chị tập trung quá thôi!" Cung Kiệt nhìn chằm chằm lên tay cô: "Chị đang nấu canh sao?"
"Ừ! Canh xương, có muốn nếm thử một chút không?"
Cung Kiệt gật đầu, có vẻ vô cùng chờ mong.
Vân Thi Thi vừa muốn động tay, Cung Kiệt lại đột nhiên vươn tay ra, cầm tay cô lên, múc lấy một thìa canh, nhẹ nhàng nếm một miếng, ánh mắt sáng lên: "Không tệ lắm!"
"Cái gì gọi là không tệ lắm?" Vân Thi Thi có chút kháng nghị, nói: "Này này này! Có phải em coi thường chị quá rồi không? Tay nghề của chị đâu đến nỗi như em nghĩ chứ?"
"Là do em trước giờ chưa từng được thưởng thức tay nghề của chị thôi! Hình như đây là lần đầu tiên?"
Vân Thi Thi vẫn cố cãi lại: "Cái gì mà lần đầu tiên chứ? Lúc trước chị cũng từng nấu mì cho em ăn rồi!"
Cung Kiệt đổ mồ hôi lạnh, nói: "Mì ăn liền mà cũng tính sao?"
"Tại sao mì ăn liền lại không tính? Em còn không biết nấu mì ăn liền đấy!"
Cung Kiệt cạn lời.
Xin đi, đó là do anh lười thôi.
Cung Kiệt lại nói: "Cho em nếm thử một cục xương!"
"Được!"